Chương trước
Chương sau
Ngày thứ ba sau khi thành thân, công chúa và phò mã dắt tay nhau lại mặt. Biểu hiện tình cảm ngọt ngào nồng đậm này của bọn họ gần như bao phủ lên cả hoàng cung một màu hồng phấn.
"Nhìn dáng điệu cầm sắt hòa mình này của hai đứa, xem ra trẫm không cần phải men theo tập tục xưa hỏi con ta mấy vấn đề như 'Phò mã đối xử với con có tốt không' 'Hắn có bắt nạt con không'... nữa nhỉ?" Sau khi Hoàng đế bệ hạ "Miễn lễ bình thân" thì cười ha ha trêu ghẹo một câu.
"Quả thật như lời phụ hoàng, cái gì cũng không cần phải hỏi, phò mã đối xử với con rất tốt." Hạ Hầu Tuyên cười đắc ý, thoải mái đáp lại, chọc cho hoàng đế bệ hạ cười phá lên, luôn miệng nói "Vậy thì tốt, thật sự quá tốt".
Tề Tĩnh An ngoài mặt thì mỉm cười dịu dàng, bày ra dáng vẻ con rể tốt nghe hai cha con này nói chuyện, thực tế thì khóe miệng đang thầm giật giật: Rõ ràng chỉ có công chúa bắt nạt ta, nào đến phiên ta bắt nạt hắn?
Thụy phi đứng bên cạnh Hoàng đế đúng lúc có cùng suy nghĩ với Tề Tĩnh An, ba hiểu nhi tử của mình cỡ nào chứ, rõ ràng là một người không bao giờ chịu thiệt, hơn nữa còn ranh mãnh xảo quyệt, tiểu tử họ Tề này sao có thể đấu thắng được? Chắc chắn chỉ có nước bị ức hiếp, hơn nữa còn là bị ức hiếp một cách cam tâm tình nguyện.
Trong lòng Thụy phi xoay chuyển 1800 suy nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn vừa mỉm cười vui vẻ, vừa phụ họa với trượng phu bày tỏ sự hài lòng với cuộc sống hạnh phúc sau khi thành thân của "Nữ nhi", những lời cát tường lần lượt được thốt ra, giống như không cần phải suy nghĩ, gần như mỗi một câu đều âm thầm khen ngợi đôi mắt tinh tường biết nhìn châu ngọc của Hoàng đế, là một minh quân từ phụ, làm hoàng đế vui vẻ cười không thấy mắt đâu... Từ khi Hạ Hầu Tuyên nói cho Thụy phi biết Hoàng đế đang kiêng dè bà và Kỷ gia, Thụy phi bởi vì nắm quyền quản lý hậu cung mà dần dần trở nên kiêu ngạo lập tức tỉnh táo lại, kịp thời điều chỉnh tâm trạng, không đặt phần lớn sự chú ý vào công việc hậu cung nữa, mà lại về bên cạnh Hoàng đế làm một giải ngữ hoa* tri kỷ, rốt cuộc dần dần cũng kéo được trái tim hoàng đế về, không hổ là cao thủ cung đấu bảo đao không già.
*Giải ngữ hoa (解语花): Ám chỉ một người phụ nữ thông minh, xinh đẹp, ân cần
Sau khi cười vui vẻ một hồi, Thụy phi lại cầm khăn tay chấm chấm lên mắt, nước mắt đầm đìa tỏ ý không muốn xa Hạ Hầu Tuyên sắp theo phò mã rời Kinh Thành, liên tục dặn dò Hạ Hầu Tuyên phải chú ý thân thể, hơn nữa còn lấy thân phận mẫu thân cầu xin Tề Tĩnh An nhất định phải đối xử tốt với con của bà, diễn nhân vật từ mẫu y như thật, đến cả hoàng đế bệ hạ cũng lộ vẻ xúc động, còn an ủi bà vài câu.
Đương nhiên Tề Tĩnh An gật đầu lia lịa, liên tục hứa rằng sẽ đối xử tốt với công chúa, tuyệt đối không để "Ái thê" của hắn chịu một chút uất ức nào, xin nhạc phụ nhạc mẫu hãy yên tâm.
Người một nhà hoà thuận vui vẻ hàn huyên một lát, Hoàng đế vung tay lên, ban thưởng cho đôi phu phu mới cưới, sau đó cho bọn họ rời đi cùng Thụy phi... Hạ Hầu Tuyên là con của Thụy phi, trong cung này cũng không có hoàng hậu, vậy nên việc tiếp đãi hắn và Tề Tĩnh An đương nhiên sẽ rơi vào đầu Thụy phi.
"Vừa rồi ta nhìn... Dường như phụ hoàng có chuyện gì gấp gáp lắm cần chạy đi làm?"
Ba người một đường tán gẫu trở lại Thụy Khánh cung, sau khi đuổi hạ nhân lui, Hạ Hầu Tuyên mới hỏi Thụy phi nghi vấn của mình.
Theo dự tính của Hạ Hầu Tuyên, lẽ ra Hoàng đế nên nói chuyện với họ nhiều hơn một chút mới phải, ít nhất có thể còn giữ bọn họ lại dùng cơm trưa, sao mà mới trò chuyện nửa canh giờ đã "Đuổi" đi rồi? Hơn nữa rõ ràng bầu không khí trong lúc trò chuyện khá tốt, dáng vẻ Hoàng đế cũng không giống như có thành kiến với bọn họ.
"Coi như là có đi, phụ hoàng ngươi gần đây rất say mê thuật luyện đan của đạo gia, còn xây một phòng luyện đan ở Bắc Uyển, nuôi một đám đạo sĩ luyện đan cho ông ấy, hôm nay đúng dịp bảy bảy bốn chín ngày mở lò đan dược, vậy nên ông ấy mới vội vàng đi xem." Thụy phi không nhanh không chậm nói xong, vẻ mặt thầm mang theo chút khinh thường, nhưng nhiều hơn là không quan tâm.
Hạ Hầu Tuyên nheo mắt, "Phụ hoàng si mê thuật Luyện Đan? Đây là một chuyện nói lớn có thể lớn, nói nhỏ có thể nhỏ... Hơn nữa tin tức giấu rất kỹ." Tuy gần đây hắn đặt phần lớn sức lực vào hôn sự của mình, nhưng không đến nỗi che tai bịt mắt, vậy mà tin tức này không hề truyền đến tai của hắn. Hơn nữa, hai chữ "Luyện đan" này là bùa đòi mạng của bao nhiêu bậc đế vương, ông cha hoàng đế của hắn, hầy...
"Không phải à, ta cũng mới biết hai ngày nay, trước đó còn tưởng bệ hạ kim ốc tàng kiều trong Bắc Uyển." Thụy phi khẽ hừ một tiếng.
Hạ Hầu Tuyên nhíu mày, đang định nói gì đó, nhưng lại bị Thụy phi giành trước, "Được rồi, ta tin ngươi không phải không hiểu, đối với chuyện Hoàng đế nuôi đạo sĩ luyện đan, đám triều thần có thể can gián, nhóm bách tính có thể lên án, chỉ có hậu phi và long tử phượng tôn tuyệt đối không thể lắm mồm nửa câu! Vậy nên ta cũng lười thảo luận với ngươi chuyện này, ngươi có cao kiến gì cũng đừng tới lải nhải với ta, bây giờ ta chỉ muốn tán gẫu với ngươi một chuyện, đó chính là... Chuyện về Nhược Nghiên!" Nói tới đây, trong mắt Thụy phi lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Lòng thầm thở dài bất lực, Hạ Hầu Tuyên chỉ đành tạm thời gác chuyện của hoàng đế qua một bên, giải thích với Thụy phi bằng thái độ cực kỳ thành khẩn: "Chuyện của Nhược Nghiên thật sự nằm ngoài dự đoán của ta, ta tuyệt đối không có ý định đưa nàng đến nằm vùng bên cạnh đại ca, cũng không cần phải làm như vậy, kính xin mẫu phi đừng hiểu lầm." Hắn biết chuyện Nhược Nghiên sẽ khiến Thụy phi mất hứng, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, Hạ Hầu Tuyên cũng không làm gì được.
Thụy phi lạnh lùng nói, "Hừ, cô gái nhỏ kia rõ ràng một lòng ái mộ ngươi đúng không? Vậy mà còn tới trêu chọc ca ca của ngươi!" Nói xong, bà chợt chuyển mũi nhọn qua Tề Tĩnh An vẫn luôn đứng yên bên cạnh, "Phò mã, ngươi thấy chuyện này thế nào?"
Không ngờ chiến hỏa đột nhiên đốt lên người mình, Tề Tĩnh An hơi ngẩn ra, cúi đầu nói: "Con rể không có cao kiến gì, tất cả lấy Điện hạ làm chủ."
Thụy phi lộ ra vẻ mặt có phần kỳ dị, "Khó trách con ta nhất quyết chọn ngươi làm phò mã, thông minh như vậy..." Nói rồi bà lại chuyển đề tài, "Nhưng nếu không phải ngươi không dung Nhược Nghiên, nàng cần gì phải chơi trò này?"
Tề Tĩnh An chớp chớp đôi mắt vô tội, Hạ Hầu Tuyên lập tức giải vây cho hắn: "Chuyện này không hề liên quan gì đến Tĩnh An, là ta cố ý muốn để Nhược Nghiên rời đi sau khi ta thành thân, cho nàng một phu quân xứng đôi vừa lứa, kết quả nàng không tình nguyện, lại không nói với ta, muốn tự làm theo ý của mình..."
"Nếu đã thế, ta hiểu rồi. Đánh tiếng trước với ngươi, chút nữa ta sẽ xử lý nàng xong xuôi." Thụy phi cười thản nhiên, xoay xoay chiếc vòng bích ngọc trên tay, nhìn vẻ mặt động tác này của bà, không hề có chút chột dạ nào khi xem mạng người như cỏ rác, như là một chuyện cực kỳ đương nhiên.
Hạ Hầu Tuyên hơi biến sắc, trầm giọng nói: "Nhược Nghiên lớn lên cùng với ta, ta vẫn luôn xem nàng như muội muội, xin mẫu phi đừng hạ độc thủ... Xem như ta cầu xin ngài một lần."
Mắt phượng của Thụy phi nhướng lên, tiếp tục xoay xoay chiếc vòng bích ngọc trên tay, cũng không đáp lại.
Hạ Hầu Tuyên trầm ngâm chốc lát, rồi nói: "Hiện nay, bên cạnh nhi thần không có Nhược Nghiên và Tú Di phục vụ, quả thật có nhiều điều bất tiện, có thể xin mẫu phi bỏ những thứ yêu thích đưa Văn Quyên cô cô và Bích La cô cô đến bên cạnh ta không?" Văn Quyên cô cô và Bích La cô cô bên cạnh Thụy phi cũng giống như Nhược Nghiêm và Tú Di bên cạnh Hạ Hầu Tuyên, nếu Nhược Nghiên đã trở thành trắc phi của Hạ Hầu Trác, khiến trong lòng Thụy phi lo lắng, vậy Hạ Hầu Tuyên liền đòi tâm phúc của Thụy phi đi theo bên cạnh hắn, coi như trao đổi.
Thụy phi thản nhiên mỉm cười nói: "Ngươi ấy, tính tình vẫn còn trẻ con, đầu tiên là sợ mấy tiểu thiếu nữ kia cướp phò mã của ngươi, nên xua hết bọn họ đi, kết quả bên cạnh không còn người phục vụ thân thiết, lại muốn lấy người của ta đi? Aizz, tuy ta là mẹ ruột của ngươi, nhưng cũng không thể hào phóng đến vậy, cùng lắm cũng chỉ để Văn Quyên đi theo ngươi, còn Bích La vẫn phải ở lại với ta."
Nếu Thụy phi đã tìm lý do nhét người cho hắn xong xuôi, Hạ Hầu Tuyên cũng tự nhiên tiếp nhận, không nói thêm câu gì.
Thụy phi như ý nguyện, cơn giận vì Nhược Nghiên bò lên giường con trai lớn của bà cũng đã nguôi ngoai bớt, còn ranh mãnh nói với Tề Tĩnh An: "Trước kia là ta hiểu lầm phò mã, hóa ra ngươi là người độ lượng, còn con ta mới là người có lòng ghen tị, mong phò mã khoan dung nhiều hơn?"
Tề Tĩnh An nghiêm chỉnh chắp tay nói: "Mẫu phi không cần phải lo lắng, con rể nhất định sẽ không so đo với điện hạ."
Thụy phi nể tình nở nụ cười, cười đến run rẩy cả người, cuối cùng cũng xua tan bầu không khí có vẻ rối rắm giữa ba người bọn họ, mà quá trình lại mặt lạy cha mẹ của công chúa và phò mã cũng kết thúc một cách "Hài hòa".
Phu phu dắt tay đi ra khỏi Thụy Khánh cung, Tề Tĩnh An thở ra một hơi dài, liếc nhìn Hạ Hầu Tuyên, sau đó lại gần rỉ tai nói: "Cha mẹ của ngươi đúng là phiền phức, người sau khó đối phó hơn người trước..."
Hạ Hầu Tuyên nhéo lòng bàn tay Tề Tĩnh An, khẽ cười nói: "Ngươi mới gặp bọn họ mấy lần chứ, vậy mà đã ngại này ngại nọ. Ta đã nhịn hơn mười năm rồi đấy, vậy thì phải không dễ dàng cỡ nào?"
Trong mắt Tề Tĩnh An lộ ra vẻ đồng tình, gật đầu nói: "Quả thật không dễ dàng, khó trách ngươi còn trẻ mà đã tang thương như vậy." Hắn vốn đang vì Hoàng đế và Thụy phi mà bất bình thay cho Hạ Hầu Tuyên, hắn biết người yêu mình có tình huống đặc biệt, những năm gần đây trôi qua không dễ chịu, khiến hắn nghĩ thôi đã thấy đau lòng.
"A, Đúng vậy, may mà chúng ta lập tức có thể giải thoát... Về sau phải xem bản lĩnh của ngươi, nhất định phải cố gắng chữa khỏi trái tim tang thương của ta đấy nhé." Hạ Hầu Tuyên cười tủm tỉm nói, lập tức thay đổi phong cách ngữ cảnh trước mắt.
Nét mặt Tề Tĩnh An nhất thời trở nên rất cổ quái, lẩm bẩm nói: "Có lẽ đến khi ta chữa khỏi cho ngươi, thì tự ta lại trở nên tang thương không thể cứu chữa được..." Lúc này bọn họ mới thành thân được ba ngày, mà hắn đã cảm thấy rất tang thương rồi... Nhất là một chỗ khó nói, aizz.
Hạ Hầu Tuyên nghe được ý ngoài lời của Tề Tĩnh An thì vui vẻ không thôi, trong lòng càng rục rịch ngóc đầu dậy, dự định trở về phủ phò mã tiếp tục thưởng thức món ăn ngon tiểu Miêu Miêu...
Tuy nhiên trên đường xuất cung, Tề Tĩnh An lại bị người khác "Cướp" đi, hơn nữa Hạ Hầu Tuyên còn hoàn toàn không thể ngăn cản... Bởi vì người tới cướp là đám huynh đệ của hắn, từ đại ca thái tử đến Ngũ đệ nhỏ tuổi nhất đều đầy đủ hết, bọn họ hiếm khi có dáng vẻ huynh đệ đồng tâm, kéo muội phu/tỷ phu duy nhất của bọn họ đi... Lúc này Hạ Hầu Tuyên mới nhớ ra ngày thứ ba lại mắt còn có chuyện "Náo con rể", thật sự không ngờ đám huynh đệ không tính là có tình cảm với hắn còn có tâm tư này, xem ra Tề Tĩnh An vẫn chưa dễ dàng vượt qua được bài kiểm tra, Hạ Hầu Tuyên thầm thắp cho hắn một cây nến trong lòng.
Một ngày này, cho đến tận canh ba, Tề Tĩnh An mới ỉu xìu trở lại phủ phò mã, trong đầu buồn bực va vào lồng ngực Hạ Hầu Tuyên, âu sầu nói: "Chúng ta mau rời khỏi Kinh Thành đi, ta thật sự không muốn ở chỗ này nữa." Cả nhà ngươi yêu toàn là những người gì vậy... Thật sự chán lắm dồiiii!
Hạ Hầu Tuyên dùng sức ôm lấy phò mã của mình, ngập tràn hào khí cười nói: "Được, ngày mai chúng ta đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.