Editor: Anh Anh 
Tề Tĩnh An tự ý cứu một người lai lịch không rõ, chuyện này hắn vốn nên đích thân nói cho Hạ Hầu Tuyên mới đúng, hắn cũng có thể đi hỏi thăm thân phận và lai lịch của người đó trước một phen. Nhưng đêm qua hắn sợ quấy rầy công chúa nghỉ ngơi, không kịp nói đến chuyện này; hơn nữa người này bị thương mất máu quá nhiều đã ngủ rồi, hắn cũng không thể bắt hắn ta thức dậy tra hỏi... Tới sáng nay, Hạ Hầu Tuyên và người bị thương kia đều dậy sớm hơn Tề Tĩnh An được ngủ một giấc ngon lành, vậy nên chờ khi Tề Tĩnh An vội vã chạy tới, Hạ Hầu Tuyên đã trao đổi với người nọ một lúc lâu... Thoạt nhìn, cuộc trò chuyện của bọn họ dường như không được vui vẻ cho lắm? 
Tề Tĩnh An vừa mới vào lều, đã nhìn thấy Hạ Hầu Tuyên mặt không thay đổi ngồi ở đó, mà cái người quấn băng khắp người kia lại cắn răng quỳ trên mặt đất, sống lưng ưỡn thẳng tắp. 
Trong lòng vang lên tiếng lộp bộp, Tề Tĩnh An thành thật cúi người thi lễ, vẻ mặt xấu hổ nói: "Điện hạ, đêm qua ta hành động lỗ mãng..." 
"Tĩnh An, ngươi qua đây." Hạ Hầu Tuyên cắt ngang lời xin lỗi của Tề Tĩnh An, vẫy vẫy tay, cười nhạt nói: "Trong lãnh thổ Đại Ngụy cứu giúp con dân Đại Ngụy, vốn là chuyện đương nhiên, sao lại nói là lỗ mãng? Ngươi làm rất đúng." 
Sau khi nhẹ nhàng trấn an Tề Tĩnh An, Hạ Hầu Tuyên nhìn về phía người đang quỳ, nhìn thẳng vào ánh mắt chịu đựng đau đớn nhưng vẫn giấu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-long-trao-phuong/384263/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.