Chương trước
Chương sau
Editor: Anh Anh
Khi tâm trạng kích động thoáng lắng lại, Tề Tĩnh An lập tức toàn tâm vùi đầu vào việc chuẩn bị nghiệp lớn "Lần đầu gặp phụ thân của người trong lòng": Hắn cẩn thận hỏi thăm Hạ Hầu Tuyên sở thích và thói quen của hoàng đế bệ hạ, lại phân tích chặt chẽ và cẩn thận suy đoán, từ cách ăn mặc đến ngôn hành cử chỉ, từ biểu cảm khí chất đến văn chương sách luận tất cả phải làm tốt nhất...
Nhìn dụng tâm chuẩn bị diện thánh của Tề Tĩnh An, Hạ Hầu Tuyên đột nhiên sinh ra chút cảm giác vi diệu: Hắn nhạy bén cảm thấy hình như thái độ của Tề Tĩnh An đối với hoàng đế hơi tích cực quá mức, như thể người anh em này đã biết đây là chuẩn bị đi "Gặp gia trưởng" rồi... Không phải chứ, thân phận công chúa của hắn hẳn còn chưa bại lộ đúng không?
Trừng mắt nhìn, Hạ Hầu Tuyên dò xét nói: "Tĩnh An, ngươi không cần phải khẩn trương như vậy, lần diện thánh này, ngươi có thể được phụ hoàng thưởng thức thì là dệt hoa trên gấm, không lọt vào mắt ông ấy thì cũng không sao, làm hết sức là được."
Vốn Tề Tĩnh An đang múa bút thành văn, ghi chép hết những việc cần chú ý cho buổi vào cung ngày mai, thái độ vô cùng tập trung nghiêm túc. Nghe vậy, hắn hơi dừng lại, đặt bút xuống, cười nhẹ: "Đa tạ điện hạ quan tâm, thật ra ta cũng không thấy căng thẳng lắm, chỉ vì cảm kích sự tiến cử của Điện hạ, sợ rằng bản thân tài hèn học ít, sẽ làm hỏng anh danh của Điện hạ, lúc này mới muốn lấy siêng năng để bù đắp vụng về, cố gắng lo trước khỏi hoạ."
Đối với Tề Tĩnh An, đây vốn chính là "Gặp gia trưởng" đó! Hắn không hề muốn để lại ấn tượng xấu với phụ thân của người trong lòng, như vậy không chỉ làm mất thể diện của "Tam điện hạ" người đã tiến cử hắn,còn có thể làm người trong lòng thất vọng về hắn... Đây chẳng phải là quá tệ ư?!
Lời của Tề Tĩnh An nghe có vẻ giống như là lời nói khách sáo, nhưng cảm thấy giải thích vẫn rất chân thành, Hạ Hầu Tuyên nhẹ nhàng gật đầu, tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy hơi vi diệu, có điều đối phương nghiêm túc chuẩn bị như vậy, đối với việc "Công lược phò mã" của hắn cũng có nhiều chỗ tốt, cho nên hắn không tra cứu thêm nữa, thay vào đó chỉ điểm: "Tĩnh An đừng tự coi nhẹ mình, tài học của ngươi như thế nào ta rất rõ ràng. Hơn nữa phụ hoàng ta không có sở trường thi từ ca phú, đối với kinh sử tử tập cũng không có chút hứng thú nào, vấn đề ông ấy đưa ra khẳng định có hơi liên quan tới quốc sự và chiến lược quân đội, ngay đúng sở trường của ngươi, cho nên cuộc thi ngày mai, ngươi nắm chắc rồi."
Nghe được lời này, đôi mắt Tề Tĩnh An sáng lên, vô cùng vui mừng nói: "Nghe Điện hạ nói như thế, ta yên tâm rồi." Vốn hắn còn định cả đêm áp bức Lư tú tài viết cho hắn "Bài thi mẫu" gấm hoa rực rỡ, để hắn đề phòng, bây giờ xem ra... Tốt, có thể bỏ qua cho Lư tú tài rồi.
Hạ Hầu Tuyên nhướn mày, càng cảm thấy hôm nay Tề Tĩnh An hơi khác với thường ngày, bất kể là ban đầu đầu nhiệt tình chào đón, khi nói chuyện thì mặt mày hớn hở, lúc biết sắp được diện thánh thì kinh ngạc khó hiểu, vừa rồi lại kích động tích cực, hay là bây giờ dáng vẻ hai mắt sáng ngời, đều vô cùng "Sinh động", dường như còn mang theo chút nhộn nhạo nhỏ... Đến cùng là người anh em này bị làm sao vậy, không phải là tư xuân chứ?!
Trong lòng vang lên tiếng "Lộp bộp", Hạ Hầu Tuyên dứt khoát trực tiếp đặt câu hỏi: "Đúng rồi Tĩnh An, ta nhớ lúc trước ngươi từng nói với ta, bởi vì ngươi rời nhà khi còn trẻ, phiêu bạt học hỏi, cho nên ngươi hoàn toàn không có hôn ước, cũng không có người trong lòng. Đến hôm nay, ngươi tới kinh cũng gần nửa năm, có chọn trúng cô nương nhà nào, nổi lên ý định thành gia hay không?"
Ngay từ lúc bọn họ vừa quen biết không lâu, Hạ Hầu Tuyên đã xác định Tề Tĩnh An là người tài năng trác tuyệt, lý tưởng rộng lớn, tính tình rộng rãi, là thanh niên tốt có dũng khí và nghĩa khí, hơn nữa đối phương lại không có gánh nặng gia đình, cũng không ham nữ sắc, một lòng muốn phụ tá minh chủ, thực hiện lý tưởng đời người trị quốc an bang... Quả là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí phò mã!
Nhưng nếu Tề Tĩnh An đã có người trong lòng, vậy thì Hạ Hầu Tuyên tuyệt đối sẽ không làm chuyện thất đức gậy đánh uyên ương, vì thế hắn phải hỏi cho rõ ràng.
Mà Tề Tĩnh An thì sao? Vốn tâm trạng hắn đã nhẹ nhõm, sao có thể ngờ Hạ Hầu Tuyên lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, nhất thời vẻ mặt hơi ngập ngừng, tim đập rộn lên... Hắn vội vàng nâng chén trà lên uống một ngụm, lúc này mới cố gắng bình tĩnh nói: "Điện hạ nói đùa, hiện tại ta một lòng suy nghĩ, chính là báo đáp ơn tri ngộ của điện hạ, không hề hứng thú với chuyện nhi nữ tình trường."
Hạ Hầu Tuyên lộ ra vẻ hiểu ý, khẽ mỉm cười, trêu ghẹo nói: "Như vậy thì tốt quá, ta thật sự sợ sau khi Tĩnh An ngươi được phụ hoàng ta thưởng thức, trực tiếp nói phải hồi hương làm quan, lấy vợ sinh con, vậy thì ta đúng là gà bay trứng vỡ công dã tràng*, chỉ biết im lặng rơi lệ rồi."
*Tương tự câu xôi hỏng bỏng không, mất cả chì lẫn chài.
Vốn Tề Tĩnh An còn hơi hoang mang rối loạn, không biết người trong lòng nhắc tới đề tài này cuối cùng là có tính toán gì. Nhưng nghe cách nói thú vị như vậy của đối phương, hắn lại không khỏi bật cười, khoan thai nói: "Có thể được Điện hạ coi trọng như thế, Tĩnh An cảm động đến rơi nước mắt, kiếp này không dám phản bội, không muốn rời xa... Lòng ta trời đất chứng giám."
Những gì Tề Tĩnh An nói đều là những lời chân thành của hắn, cho nên giọng điệp ẩn chứa tình cảm phong phú, làm Hạ Hầu Tuyên nghe được mà trái tim khẽ run, không khỏi lắc đầu bật cười nói: "Tài ăn nói của Tĩnh An quả thật rất tuyệt vời, ta cũng bị ngươi làm cho cảm động rơi nước mắt... Nếu một ngày nào đó ngươi thật sự coi trọng cô nương nhà nào, chắc chắn sẽ dụ dỗ người ta đến đầu óc choáng váng."
"Tạm thời ta chỉ muốn dụ dỗ Điện hạ đầu óc choáng váng thôi." Tề Tĩnh An "Vô cùng thành thật" đáp lại.
"Ha ha, tiên sinh đại tài, ta đã sớm bị ngươi dụ dỗ đến ngây ngất rồi!" Hạ Hầu Tuyên cười một trận, nghĩ đi nghĩ lại chuyện ngày mai, nói: "Hi vọng ngày mai ngươi có thể đại phát thần uy, cũng dụ được phụ hoàng ta đầu óc choáng váng, vậy thì mọi sự đại cát."
"Mọi sự đại cát?" Tề Tĩnh An thấy hơi nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười thở dài nói: "Điện hạ thật là coi trọng ta, nếu ta thật sự có bản lĩnh đó, chẳng phải đã sớm làm Thừa Tướng rồi sao!"
"Lấy tài của ngươi, vốn có thể làm Thừa Tướng, chỉ là thiếu cơ hội mà thôi." Hạ Hầu Tuyên phút chốc thu lại nụ cười, thản nhiên nói: "Ngươi nhìn Từ Phụng, làm tướng tam triều, chiến công lại rất ít ỏi, mấy năm trước ông ta còn có thể dỗ phụ hoàng ta, gần đây ngay cả phụ hoàng ta cũng sắp dỗ không được rồi... Nếu ngay cả ông ta cũng có thể chiếm được chức vị thừa tướng mấy chục năm, thì sao ngươi lại không thể?"
Tề Tĩnh An hơi kinh hãi, lại nghe Hạ Hầu Tuyên nói tiếp: "Nói cho ngươi biết, thật ra phụ hoàng ta còn dễ dỗ hơn ta nhiều, ông ấy miệng cọp gan thỏ, chỉ có can đảm gìn giữ cái đã có, không có lòng tiến thủ, là một con cọp bị nhổ răng, thịt trên môi cũng không dám hạ miệng... Dần dần người trong đảng Từ Phụng nhiều lên, đuôi to khó vẫy, vậy thì sao? Chỉ cần hơn mười đao phủ ẩn nấp trong Cần Chính Điện, thừa dịp lúc vào triều chém tận giết tuyệt người đứng đầu Từ đảng là được! Thân là thiên tử, lúc triều đình không yên lại còn sợ hãi rụt rè, thật sự là không không ngoan chút nào, khiến ta vô cùng tức giận!" Hắn cười giễu cợt, lắc đầu thở dài nói: "Chỉ tiếc, phụ hoàng ta ngay cả mấy chục đao phủ hoàn toàn trung thành với ông ấy cũng không tìm được, e rằng bên này vừa mới lên kế hoạch mai phục, tin tức đã lan truyền ra khỏi cung, đảm bảo sẽ bị phản công, hoặc là buộc ông ấy thoái vị, hoặc là độc sát ông ấy trong hậu cung!"
"Điện hạ ngươi... Ngươi..." Trong lúc nhất thời, Tề Tĩnh An nghẹn họng nhìn trân trối... Trong ấn tượng của hắn, "Tam điện hạ" vẫn luôn cẩn thận dè dặt, nói chuyện làm việc đều là giọt nước không lọt, thủ đoạn cũng gần như ôn hòa chững chạc, không hề có chút bốc đồng của thiếu niên mười mấy tuổi. Đối với việc này, ban đầu hắn còn hơi rầu rĩ, bởi vì bản thân Tề Tĩnh là người theo phái thực dụng cấp tiến, có xu hướng hướng nội và mở mang lãnh địa... Ai ngờ được "Tam điện hạ" bỗng nhiên như biến thành người khác, nói một câu châm chọc hoàng đế như vậy!
Hạ Hầu Tuyên thể hiện ra loại tính tình thuộc về người trẻ tuổi, cũng khiến Tề Tĩnh An thích vô cùng. Hắn không hề cảm thấy "Tam điện hạ" châm chọc Hoàng đế là bất hiếu, bởi vì thánh nhân có nói: Tòng đạo bất tòng quân, tòng nghĩa bất tòng phụ, nhân chi đại hành dã*... hoàng đế bệ hạ làm quân phụ, có nhiều hành động không thể làm, thậm chí ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng không ngồi ổn định lắm, trong lòng "Tam điện hạ" có tức giận bất bình cũng là chuyện bình thường.
*Theo Đạo mà không theo vua, theo Nghĩa mà không theo cha, đó là đại hạnh của con người
"Ta... Ta làm sao?" Hạ Hầu Tuyên đột nhiên đứng lên, bước tới cúi người xuống, ghé sát vào tai Tề Tĩnh An nói nhỏ: "Có phải ngươi muốn hỏi... Sao ta dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế đúng không?"
Tề Tĩnh An cảm thấy vành tai nóng lên, nhất thời trong lòng nhảy lỡ một nhịp, cũng không đợi hắn có phản ứng, Hạ Hầu Tuyên liền thẳng người lên lừi về phía sau một bước, ngồi trở lại chỗ cũlần nữa, cười nhạt nói: "Tĩnh An, thả lỏng chút, đây căn bản không tính là gì, về sau ta cũng sẽ nói cho ngươi nhiều chuyện riêng tư hơn, thậm chí bao gồm một chút bí thật thật sự được cho đại nghịch bất đạo, chắc ngươi hiểu... Tâm ý của ta đối với ngươi?"
Hạ Hầu Tuyên nói, rõ ràng là làm chăn đệm: Nói Hoàng đế mấy câu thì tính là cái gì? Hơn nữa những lời hắn nói đều là thật, nhiều nhất coi như là lời khuyên bảo...Tội lớn khi quân mới thật sự là đại nghịch bất đạo, hắn đã "Phạm" mười năm!
Nếu không có gì ngoài ý muốn, rất nhanh Tề Tĩnh An sẽ trở thành "Tòng phạm" của Hạ Hầu Tuyên, việc này, không có khả năng tâm lý thừa nhận mạnh mẽ thì không thể làm được. Cho dù lá gan Tề Tĩnh An vốn lớn, lúc mười mấy tuổi đã dám một người một ngựa chạy đến biên cảnh loạn lạc nhiều lần xảy ra trộm cướp, nhưng Hạ Hầu Tuyên vẫn có ý định phải làm chăn đệm thật tốt một phen, để đạt tới hiệu quả tiến hành theo chất lượng.
Còn Tề Tĩnh An thì sao, hắn sẽ để ý Hạ Hầu Tuyên "Đại nghịch bất đạo" ư? Đương nhiên sẽ không, trong lòng hắn tự có thể phán xét tiêu chuẩn đúng sai phải trái, trung hiếu tiết nghĩa... Chỉ nhìn một cách đơn thuần minh chủ hắn chọn không phải là Hoàng đế, cũng không phải thái tử, cũng biết căn bản hắn không hề có cảm giác sợ hãi với "Quyền lực của thiên tử"... Cho nên, nghe Hạ Hầu Tuyên nói, Tề Tĩnh An chỉ hơi ngẩn ra, rồi gật đầu lia lịa, hết sức chăm chú nói: "Quân lấy thành thật đối đãi ta... Ta cần phải lấy trung nghĩa tương báo!"
Nào chỉ là trung nghĩa chứ? Còn có một mảnh tình cảm ngưỡng mộ hết sức chân thành nữa... Tề Tĩnh An nghĩ như vậy, tâm trạng lập tức thì trở nên cực kỳ tốt, bởi vì trải qua lần thổ lộ tình cảm này, hắn chính là tâm phúc chân chính của "Tam điện hạ", người một nhà, khoảng cách giữa hắn với người trong lòng càng gần hơn một chút.
Cảm nhận được đối phương ngập tràn chân thành, Hạ Hầu Tuyên thầm hài lòng, gật đầu một cái, nói: "Tĩnh An, ta đương nhiên tin ngươi, bằng không cũng sẽ không thổ lộ tình cảm với ngươi rồi." Hắn dừng lại một chút, lại nói: "Chỉ là, trước đây ta thực sự có một chuyện giấu diếm ngươi, tuyệt đối không phải cố ý lừa gạt, chỉ bởi vì thời cơ chưa đến thôi... Chờ khi đến thời cơ rồi, hai ta đối đãi chân thành với nhau, chỉ mong đến lúc đó, tấm lòng ngươi dành cho ta vẫn có thể giống như hôm nay."
"Điện hạ yên tâm, ta đối với người vẫn luôn một lòng, tuyệt đối sẽ không cô phụ sự tín nhiệm của điện hạ." Tề Tĩnh An một nửa biểu hiện lòng trung thành, một nửa là bày tỏ nỗi lòng nói một câu như vậy, trong lòng ngọt ngào, cảm xúc cũng hoàn toàn buông lỏng. Cẩn thận suy nghĩ những lời Hạ Hầu Tuyên nói, hắn nhún vai cười nói: "Về phần một chút bí mật... Điện hạ cảm thấy chưa đến thời điểm nói cho ta biết, vậy thì không nói cũng được, ta vẫn luôn không có lòng hiếu kì cho lắm."
Tề Tĩnh An quả thật nghĩ như vậy, bí mật à, ai cũng có, vì dụ như tình cảm quý mến của hắn với "Tam điện hạ", thời gian này hắn đều không dám thẳng thắn, để tránh làm người ta sợ hãi, như vậy cũng không tốt, cho nên hắn cũng không để ý đối phương cũng có chuyện lừa gạt hắn.
Hạ Hầu Tuyên tạm thời giấu giếm thân phận, cũng là sợ hù dọa Tề Tĩnh An, thậm chí dọa người ta chạy mất... Đừng tưởng rằng nữ nhi của hoàng đế cũng không buồn gả cho, cả ngày chỉ thích ăn mặc như nam tử chạy loạn trên đường, mở miệng ngậm miệng đều là quốc sự quân lược, thấy thế nào cũng không phải là một thê tử tốt? Hắn vất vả lắm mới chọn được một người thích hợp làm phò mã như vậy, ngộ nhỡ bị đối phương ghét bỏ thì cũng quá không ổn!
Hơn nữa, rốt cuộc Tề Tĩnh An có thể trở thành phò mã hay không, vẫn còn phải xem ý tứ của hoàng đế. Nếu như tất cả đều có thể thuận lợi giống như trong kế hoạch của Hạ Hầu Tuyên, thông qua cuộc thi ngày mai khiến Tề Tĩnh An lưu lại một ấn tượng không tồi với Hoàng đế, như vậy hắn sẽ chính thức bắt đầu "Phò mã công lược" rồi.
Nếu hỏi Hạ Hầu Tuyên, "Phò mã công lược" rốt cuộc là cái gì? Đầu tiên xem định nghĩa của hắn đối với chức vụ "Phò mã": Đối với Hạ Hầu Tuyên mà nói, ý nghĩa của hai chữ "Phò mã" chính là cùng nhau "Dốc sức xây dựng sự nghiệp" "Đồng bọn hợp tác".
Khi xác định đồng bọn hợp tác sau này, Hạ Hầu Tuyên cho ra "Phân ngạch đầu tư", tất nhiên về địa vị tài phú và bối cảnh nhân mạch, hắn cung cấp cho đối phương đầy đủ sự tin tưởng ủng hộ cùng với nền tảng phát triển cao hơn rộng hơn, cũng hứa hẹn một tương lai tốt đẹp "Dưới một người trên vạn người"; mà cái giá cao mà đối phương phải trả chính là "Kết hôn muộn sinh muộn", lấy năng lực tài cán "Nhập cổ phần", đồng thời cùng hắn chia sẻ "Nguy hiểm" tội lớn khi quân... Đây chính là cấu trúc cơ bản của "Bản kế hoạch".
Từ bản tính cò kè bớt một thêm hai của thương nhân, Hạ Hầu Tuyên phải giải thích cái vấn đề nguy hiểm này: Nghìn vạn lần không được để bốn chữ "Tội lớn khi quân" làm kinh hãi, trên thực tế, vấn đề này căn bản cũng không có gì lớn... Ngẫm lại mà xem, cho dù gia nhập vào phe cánh của Từ quý phi trợ giúp Tứ hoàng tử đoạt vị, cuối cùng nếu thất bại, chẳng lẽ không phải cũng chết sao? Đều cùng một cái chết cả! Vậy nên Hạ Hầu Tuyên tin, có ý phụ tá minh chủ, thành tựu sự nghiệp lẫy lừng của Tề Tĩnh An chắc chắn sẽ gánh được chút gió độc này. Ngôn Tình Hay
Nói tới đây, tất cả đều đã rõ. "Phò mã công lược" của Hạ Hầu Tuyên bản chất chính là "Đồng bọn hợp tác công lược".
Sau khi Tề Tĩnh An vượt qua "Vòng phỏng vấn đầu tiên" của "Cổ đông lớn nhất" là hoàng đế bệ hạ, Hạ Hầu Tuyên sẽ bắt đầu thử nghiệm một loạt hợp tác với Tề Tĩnh An, ví dụ như bàn bạc kế sách đối phó Thụy phi, tìm cách lấy lòng Hoàng đế. Trong quá trình này, Hạ Hầu Tuyên sẽ dần dần tiết lộ thân phận công chúa của hắn, thậm chí nói bí mật hắn giả gái cho Tề Tĩnh An... Đúng vậy, quả thật Hạ Hầu Tuyên có ý định nói ra bí mật này với Tề Tĩnh An trước khi thành thân, bằng không hôn nhân của bọn họ sẽ không tránh khỏi một màn "Giấu giếm lừa gạt nguy hiểm"? Là một thương nhân có lương tâm, Hạ Hầu Tuyên chắc chắn sẽ không làm vậy. Về phần lúc nào hắn mới hoàn toàn thẳng thắn với Tề Tĩnh An, điều đó còn tùy thuộc vào thời cơ và mức độ tín nhiệm của hắn với Tề Tĩnh An.
Nghĩ tới đây, Hạ Hầu Tuyên mỉm cười khen: "Tĩnh An rộng lượng như vậy, rất tốt rất tốt. Nhưng chúng ta đã ngồi cùng trên một cái thuyền, cuối cùng ta cũng sẽ không che che giấu giấu, khiến ngươi lái thuyền đi bên nào cũng không rõ."
Tề Tĩnh An nhướn mày gật đầu, vẫn không suy nghĩ nhiều: Dù sao đi nữa hắn đã xác định là người này, hắn tin tưởng đối phương, cũng tin tưởng ánh mắt của mình.
Chủ đề này nói đến đây cũng coi như đã xong, ngay sau đó, Hạ Hầu Tuyên chuyển đề tài, đầu tiên là đưa ra một số phán đoán về đề thi ngày mai, sau đó lại dặn Tề Tĩnh An tối nay đi thông gió với Lư tú tài, cuối cùng trò chuyện thêm mấy câu nữa, Hạ Hầu Tuyên đứng dậy cáo từ.
Chẳng biết từ lúc nào, sắc trời đã nhã nhem tối, Tề Tĩnh An lại một lần nữa đưa mắt nhìn Hạ Hầu Tuyên rời đi, âm thầm cảm thấy thời gian ở bên người yêu thật sự trôi qua quá nhanh...
Trăng lặn trời mọc, một ngày mới vừa bắt đầu, lại khiến rất nhiều người kinh hãi: Sáng sớm tinh mơ, hơn mười khách điếm đều bị cấm vệ quân gõ cửa, thái giám truyền chỉ đón người, không lâu sau liền dẫn mười mấy tú tài vào cung, mà nội dung thánh chỉ cũng lấy tốc độ cực nhanh một truyền mười, mười truyền một trăm, khiến Hoàng đế nhận được không ít lời khen ngợi, cũng làm rất nhiều quan viên giật mình trong lòng... Bệ hạ đột nhiên chơi một màn như vậy, rốt cuộc là muốn gì?
Ngẫm nghĩ kỹ lại, trong vụ án rối loạn kỷ cương của kỳ thi mùa xuân năm nay, đầu tiên Hoàng đế hạ chỉ phóng thích thí sinh trong thiên lao, bây giờ lại đích thân bồi thường cho bọn họ... Có chuyện này đặt nền tảng, sau này còn ai dám nói Hoàng đế không coi trọng người đọc sách, nói hắn bất lễ với hiền tài hạ sĩ nữa? Đối với một Hoàng đế mà nói, danh tiếng tốt là thứ quan trọng nhất.
Hơn nữa trong mười mấy tú tài đó, nói không chừng còn thật sự có thể lựa ra vài nhân tài trung thành tận tâm với Hoàng đế, điều này cho thấy Hoàng đế đã bắt đầu bồi dưỡng thân tín của mình rồi!
Vậy nên sau khi biết được tin tức này, ngay cả Từ thừa tướng cũng có chút tim đập mật run: Một chút danh tiếng nhỏ, một vài nhân tài đương nhiên không được coi là gì, nhưng sự kiện này đủ để cho thấy trình độ đấu tranh chính trị của hoàng đế đã được cải thiện, hiểu được phải chơi "Trước sau hô ứng" và "Một mũi tên bắn trúng hai con chim" rồi, lúc này mới thật sự là cực kỳ không ổn!
Từ thừa tướng sao có thể nghĩ ra, lúc này không phải hoàng đế bệ hạ đang chơi trò "Một mũi tên bắn trúng hai con chim" đâu, mà là trưởng công chúa điện hạ đang chơi "Một mũi tên bắn trúng ba con chim"...
Bên ngoài hoàng đế lấy được thanh danh tốt, hơn nữa quả thật cũng chỉ là "Một chút danh tiếng nhỏ", có chút ít còn hơn không. Mà bên trong thì Hạ Hầu Tuyên lấy được danh tiếng, đầu tiên hắn nhận được sự tin tưởng, tán thưởng và yêu thích của hoàng đế, từ chức vụ "Thư ký" thăng chức thành "Cố vấn"; thứ hai cũng làm Thụy phi biết nội tình hoảng sợ, để bà không dám khinh thường hắn, có ý định tùy ý thao túng cuộc đời của hắn.
Về phần nhân tài à, Hạ Hầu Tuyên đã "Chọn lấy" hai hòn ngọc quý là Tề Tĩnh An và Lư Tiềm rồi, hắn vô cùng thỏa mãn, còn dư sẽ để lại cho Hoàng đế từ từ chọn.
Mà một "Con chim" cuối cùng, không nghi ngờ chính là phò mã: Phải, hoàng đế đã đặc biệt sắp xếp vị trí của Tề Tĩnh An ở chính giữa hàng đầu tiên, là để xem kỹ tiểu tử này có thể trở thành con rể của ông không.
Vào giờ phút này, một cuộc thi bất ngờ trước nay chưa từng có sẽ bắt đầu, địa điểm là ở bên trong Cần Chính Điện.
Cần Chính Điện to như vậy vốn là để tổ chức triều hội, hôm nay lại bày ra mấy chục chiếc bàn thấp và ghế đẩu được đám thái giám dọn tới từ Thái Học Viện, trên bàn đầy đủ giấy và bút mực, mười mấy thanh niên tinh thần tràn trề sức sống ngồi nghiêm chỉnh, chờ đợi Hoàng đế ra đề.
Hoàng đế ngồi ở ghế rồng trên cao đột nhiên sinh ra cảm giác đắc ý, vui sướng và tự hào, bởi vì những người trẻ tuổi này đều thấy kính sợ và cảm kích với ông, vẻ mặt vô cùng chân thành tha thiết, ánh mắt kích động mà sáng ngời, đây là thần thái mà Hoàng đế vĩnh viễn không thể nhìn thấy trển mặt các vị đại thần già nua lẩm cẩm kia.
Hơn nữa kỳ thi này khác với kỳ thi đình, các thí sinh có thể tiến vào kỳ thi đình đều bị tất cả đảng phái thế lực sàng lọc chọn lựa ra, tất cả đều đã "Có chủ", biểu hiện của bọn họ bình tĩnh dày dặn kinh nghiệm hơn so với những người trẻ tuổi này nhiều, nhưng cũng khiến Hoàng đế cảm thấy vô vị tẻ nhạt.
Vậy nên sau khi ngắm nhìn bốn phía, Hoàng đế hạ quyết tâm, ông nhất định phải lựa ra vài nhân tài đắc lực trong đám người trẻ tuổi này, bồi dưỡng thành "Ái tướng tâm phúc" của ông, cho mấy cái hố trong triều đình lấp đầy củ cài già thêm một chút huyết mạch mới mẻ.
Từ suy nghĩ này, Hoàng đế dâng lòng hăng hái không giữ nguyên kế hoạch để thái giám ghé tai nghe đề, sau đó tuyên bố ra ngoài, mà là trực tiếp lên tiếng nói ra mấy đề bài ông nghĩ ra tối hôm qua, ngôn ngữ lưu loát, hành văn liền mạch, khiến khí nghẹn dồn nén đã lâu trong lòng ông tan đi được vài phần, cảm xúc càng thêm vui vẻ.
Trong tâm trạng tốt đẹp như vậy, Hoàng đế nhìn Tề Tĩnh An ngoại hình tuấn tú, dáng vẻ cử chỉ cũng rất tốt, cười đến mức râu cũng vểnh lên. Đợi khi cuộc thi tiến hành được một nửa, ông còn đặc biệt đi xuống khỏi ghế rồng dạo một vòng, hơn nữa còn dừng ở sau lưng Tề Tĩnh An nhìn một lúc lâu, phát hiện chữ viết của tiểu tử này rất khá, sáng rõ có lực có khí phách; văn chương viết rất tốt, ví dụ đưa ra cũng không phải là những chuyện lịch sử khô khan, mà là những chuyện nhỏ đơn giản dễ hiệu lại có ý nghĩa sâu sắc... Thật sự quá hợp khẩu vị của ông, từ đầu tới chân của tiểu tử này đều rất tốt, ánh mắt của nữ nhi không tệ lắm!
Kết quả là, sau khi kỳ thi kết thúc, hoàng đế bệ hạ để thái giám thân cận lấy cách thức không khiến người khác chú ý dẫn Tề Tĩnh An tới Ngự Thư Phòng, chuẩn bị một cuộc "Đơn độc tấu đối"... Đây thật sự hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của Hạ Hầu Tuyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.