Bàn tay nắm chặt xe lăn của Tô Hiểu Nhiên khẽ run lên.
Mặc Hiên Sâm nói như vậy cô mới nhớ lại, hình như không có người hầu nào thèm để ý đến bọn họ từ khi nước vào nhà ông nội đến giờ.
Dưới ánh trăng, cô nhìn gương mặt góc cạnh của Mặc Hiên Sâm, cảm thấy anh có chút đáng thương. Anh họ của anh, Mặc Tử Hàn đã bắt nạt anh như một kẻ tàn tật và còn xúc phạm vợ anh trước mặt anh.
Còn chú thím của anh thì khiêu khích châm chọc, từ đầu đến cuối đều không nhìn thẳng vào mắt anh.
Ông của anh thì...
Trước đây, Tô Hiểu Nhiên nghĩ rằng ông nội hẳn là rất yêu thương anh, nếu không, cũng sẽ không lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của anh được.
Nhưng trong nhà vừa rồi, dáng vẻ lạnh lùng của ông nội khiến cô cảm thấy ông nội cũng không thích gì anh như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô có chút chua xót.
Mặc Hiền Sâm mất đi những người thân nhất của mình từ khi còn nhỏ, và bị những người thân khác đối xử tệ bạc với mình.
Gần như theo bản năng, cô hơi run rẩy vươn tay chạm vào bàn tay lạnh giá của anh. Tay người đàn ông khẽ cử động. Tô Hiểu Nhiên đột nhiên hoàn hồn lại.
Cô rụt tay lại như chạm vào nước bỏng nhưng vẫn kiên quyết nói: "Từ nay em sẽ là người thân của anh, em sẽ luôn bên anh”.
Các đường nét trên khuôn mặt thanh tú của Mặc Hiên Sâm thoáng qua một chút sững sờ.
Anh đưa mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô qua dải băng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-phu-nhan-ngoc-nghech/170080/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.