Nói xong, Tô Hiểu Nhiên quay người muốn trở lại phòng bếp, hai người hầu vội vàng đi tới ngăn lại: "Mợ chủ, không cần đâu".
Bọn họ lĩnh tiền lương là phải tới đây làm bữa sáng mỗi ngày, nếu Tô Hiểu Nhiên làm hết rồi, bị cậu chủ biết được, bọn họ há chẳng phải sẽ bị đuổi việc hay sao?
"Mợ chủ."
Một người hầu có chút bất mãn mở miệng: "Tôi và thím Lý phụ trách bữa ăn sáng ở đây, cô vừa mới đến, chưa hiểu rõ thói quen ăn uống của cậu chủ, cho nên không cần thêm phiền phức thì hơn”
Một người hầu khác cũng vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, vú Trương nói đúng đấy, mợ chủ, cô không cần phải tùy tiện xuống bếp đầu".
"Cậu chủ không ăn loại bữa sáng này."
Vú Trương khinh thường nhìn bữa sáng nhạt nhẽo vô vị mà Tô Hiểu Nhiên làm: "Người có thân phận như cậu chủ, từ trước đến này đều ăn sữa bò chân giò hun khói sandwich, mợ chủ chuẩn bị cho cậu ấy mấy thứ cháo rau dưa này, có phải quá quê mùa rồi không?"
Khuôn mặt Tô Hiểu Nhiên đỏ bừng lên vì kinh ngạc, cuối cùng biển thành một mảnh ảm đạm.
Cô cúi đầu ừm một tiếng: "Hai người nói đúng." Người có tiền quả thật đều thích mấy thứ có phong cách gì đó.
Lúc ở trường học, mấy bạn học hơi có tiền một chút kia đều không sẽ không đến căng tin ăn cháo nhạt rau dưa với bọn họ, càng huống chi người có thân phận như Mặc Hiền Sâm?
Cô đúng là hồ đồ rồi. Một lúc sau, cô gái nhỏ điều chỉnh tốt tâm trạng, ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-phu-nhan-ngoc-nghech/170073/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.