Trong lòng Mặc Hiên Sâm cũng có chút cảm động.
Cô gái này đơn thuần tới mức khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Đối mặt với nhiều lời chỉ trích và cười nhạo như vậy thế mà cô không hề để ý đến bản thân mình mà lại lo lắng không biết trong lòng anh có cảm thấy đau lòng hay không.
Anh hít sâu một hơi, vừa định cầm tay quay đầu thì lại nghe thấy tiếng nói trầm thấp của Tô Hinh Khôn.
“Hiểu Nhiên, mau đưa cậu Mặc về nhà đi.”
Tô Hinh Khôn vừa xuất hiện, đối tượng cười nhạo của mọi người chuyển từ Tô Hiểu Nhiên sang Tô Hinh Khôn.
“Ha ha ha, còn mặt mũi mà xuất hiện sao? Nuôi con gái lớn như thế cũng chỉ để gả cho một tên mù.”
“Đúng thế, vì mẹ của mình mà chẳng hề đề ý gì đến hạnh phúc của một cô gái.”
“Đúng thế, đúng là không nhìn ra, bình thường trông có vẻ biết điều hiểu chuyện như thế, không ngờ chuyện gì cũng có thể làm được.”
Bọn họ càng nói càng khó nghe, bàn tay của Tô Hiểu Nhiên siết chặt thành nắm đấm.
Tô Hinh Khôn phản ứng trước cô một bước: “Tức giận cái gì mà tức giận? Người ta nói không đúng sao?”
“Đi về nhà.”
Nghe Tô Hinh Khôn gầm lên như thé, tắt cả lửa giận trong lòng Tô Hiểu Nhiên được châm ngòi.
Cô cắn môi, tủi thân kéo Mặc Hiên Sâm chuẩn bị rời khỏi đó.
Thế nhưng Mặc Hiên Sâm lạnh lạnh lung buông tay cô ta.
Anh thu hồi ánh mắt, cười lạnh nói với những người đang cười nhạo kia: “Hiểu Nhiên vẫn luôn nói với tôi, những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-phu-nhan-ngoc-nghech/1660288/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.