Mặc Hiên Sâm ho nhẹ một tiếng: “Ông Chu, lái xe.”
Không ai biết, đôi mắt vốn được bao phủ bởi lớp lụa đen của anh, lúc này đang nhắm chặt lại.
Anh không dám nhìn đôi mắt đơn thuần nghiêm túc của Tô Hiểu Nhiên.
Đôi mắt cô quá trong trẻo, ánh mắt cô quá thuần khiết, thuần khiết đến nỗi khiến anh không nhẫn tâm lừa cô, không nhẫn tâm giấu cô.
Mặc Hiên Sâm vẫn luôn lạnh lùng kiêu ngạo giữ đúng chừng mực, lúc này lại không dám nhìn Tô Hiểu Nhiên.
Khi không chắc chắn, anh không thể nói tất cả mọi việc anh làm cho Tô Hiểu Nhiên được.
Tốt nhất cô nên không biết gì cả, tốt nhất không rõ gì cả.
An phận làm vợ của Mặc Hiên Sâm, như thế là an toàn nhát.
Cô quá đơn thuần, không biết hiểm ác của thế gian, anh sợ cô không giấu được bí mật.
Mà kết quả của việc không thể che giấu được bí mật.
Anh không dám tưởng tượng.
Tất nhiên Tô Hiểu Nhiên không biết những suy nghĩ phức tạp của Mặc Hiên Sâm.
Cô vẫn cười híp mắt nhìn anh: “Ông xã, nói lời phải giữ lời đấy.”
“Đợi mắt anh khỏi rồi, nhất định phải đi học với em đáy.”
Mặc Hiên Sâm hồi thần, cười nhẹ một tiếng: “Được.”
“Chúng ta móc nghéo.”
Cô gái nhỏ giơ ngón út tay phải ra móc vào ngón út của người đàn ông: “Sau này anh phải lên lớp, đi tự học, còn phải ăn cơm ở căn tin với em.”
Tưng “Em đi chiếm chỗ, anh đi gọi hai phần cơm.”
¬Đ]U(s4e) 7.
Ông Chu ngồi ở ghế lái vừa lái xe vừa nghe cuộc đối thoại như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-phu-nhan-ngoc-nghech/1660273/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.