“Cô là bà chủ của lâu đài Tím?” 
Đường Nhất Vi đang đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn Cố Tử Dao: “Bà chủ của lâu đài Tím còn trẻ như vậy sao?” 
THỦ Cố Tử Dao nhẹ nhàng khử trùng và băng bó vết thương cho Tô Hiểu Nhiên: “Nhưng không có gì đáng ngạc nhiên, tất cả của tôi đều là bố tôi chuẩn bị cho tôi, so với anh Mặc là tay trắng dựng nghiệp thì còn kém xa.” 
Tô Hiểu Nhiên cau mày, thần kinh có hơi chậm chạp của cô nhạy bén ý thức được rằng “anh Mặc” trong miệng của Cố Tử Dao, chính là ám chỉ chồng cô, Mặc Hiên Sâm. 
Nhưng, Mặc Hiên Sâm tay trắng dựng nghiệp? 
Chồng cô chẳng phải là một kẻ thất nghiệp, không người thân thích không có sự nghiệp sao? 
Đường Nhất Vi cũng có nỗi nghỉ ngờ giống cô. 
“Anh Mặc tay trắng dựng nghiệp?” 
“Đúng vậy.” 
Có Tử Dao vẫn chậm rãi sửa lại cổ áo cho Tô Hiểu Nhiên: “Chính là chồng của cô.” 
Nói xong, cô ta dường như đột nhiên nhớ đến điều gì đó, che miệng lại: “Chẳng lẽ cô không biết thân phận thật sự của anh Mặc sao?” 
Đầu óc Tô Hiểu Nhiên mơ hồ: “Thân phận thật sự cái gì.” 
Cố Tử Dao càng thêm sửng sốt: “Cô có biết chuyện xảy ra với đôi mắt của cậu Mặc không?” 
Tô Hiểu Nhiên nhíu mày: “Bắt đầu từ năm mười ba tuổi anh ấy đã không nhìn thấy, và tới bây giờ luôn.” 
Cố Tử Dao sững người một lúc, sau đó nở nụ cười: “Cô ta ưu nhã rót một tách trà cho Tô Hiểu Nhiên: “Hóa ra hiểu biết của cô về anh Mặc lại hời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-phu-nhan-ngoc-nghech/1660265/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.