*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Hiểu Nhiên nói được thì làm được.
Nói không ăn cơm, sẽ không ăn cơm.
Buổi sáng ngày hôm sau, Dì Lý lại bưng bữa sáng trong phòng đi ra mọi thứ vẫn còn nguyên chưa hề đụng tới, chau mày: "Cậu chủ, cô ấy vẫn không ăn cái gì."
Mặc Hiên Sâm hung hăng nhíu mày.
Cô gái kia vẫn bướng bỉnh như mọi khi.
Anh nheo mắt: "Cô ấy nói cái gì?"
"Cô ấy nói..."
Di Lý cẩn thận nói: "Cô ấy nói, nếu cậu chủ không thừa nhận mình làm sai, cũng không đáp ứng yêu cầu của cô ấy, thì cô ấy sẽ nhịn đói"
'Cạch một tiếng, đôi đũa trong tay Mặc Hiên Sâm bị gãy làm đôi. Bên trong biệt thự im lặng đến nỗi một cây chấm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
"Không ăn thì thôi."
Mặc Hiên Sâm cắn chặt răng: "Không phải không muốn ăn cơm sao? Tôi xem em có thể kiên trì được bao lâu."
Anh nên sửa thói quen hay để ý những chuyện nhỏ của cô.
"Thẹn quá hóa giận”
Lời nói của người con trai hạ xuống, một bên thiếu niên mặc một bộ quần áo tím bĩu môi, bưng bát cơm lên, liều mạng bắt đầu bởi cơm.
Mặc Hiện Sâm nheo mắt, tuy rất tức giận, nhưng không thể không thừa nhận thành ngữ mà cậu bé này sử dụng rất đúng.
Cũng không uổng phí công sức anh tìm mười mấy gia sự khổ tâm dạy dỗ cậu ta. "Ăn xong rồi."
Cậu ta ăn sạch sẽ rồi bỏ bát cơm xuống, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-phu-nhan-ngoc-nghech/1660253/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.