*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Hiểu Nhiên"
Dịch Quốc Thiên hạ tầm mắt, nhìn Tô Hiểu Nhiên: "Những gì mà bạn em nói đều là sự thật à?"
Tô Hiểu Nhiên tựa vào ghế salon, đau đến nỗi trên trán ứa đầy mồ hôi lạnh.
Vừa nãy, khi Dịch Quốc Thiên xử lý vết thương cho cô hình như có một lúc lơ đễnh, xuống tay rất mạnh. Vết thương của cô vốn dĩ đã rất đau rồi, đến nỗi ngay cả hít thở cô còn cảm thấy khó khăn.
Nhưng cô vẫn ráng chịu đau, cố gắng để trạng thái của bản thân trông có vẻ như không có gì khác thường.
Thấy Tô Hiểu Nhiên không hề trả lời, Dịch Quốc Thiên lại mở miệng hỏi một câu: "Chồng của em, cậu ấy thật sự nhìn thấy được hả?"
"Ha?"
Tô Hiểu Nhiên hồi phục tinh thần, nở một nụ cười chẳng đẹp đẽ chút nào: "Em cũng không biết nữa. Trong ấn tượng của em, anh ấy đã từng nói với em rằng một khi lo lắng, đôi mắt của anh ấy sẽ nhìn thấy được."
"Nhưng mà ngày hôm đó em không được tỉnh táo, không rõ là nằm mơ hay là sự thật nữa"
Nói đến đây, Tô Hiểu Nhiên vô thức liếc nhìn ngón tay còn đang dán băng keo cá nhân của mình.
Thật ra, trong lòng của cô tin rằng những điều đó là sự thật.
"Điều tra được rồi."
Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên. Tô Hiểu Nhiên vô thức quay đầu lại nhìn, Bất Ngôn không biết đã biến mất từ lúc nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-phu-nhan-ngoc-nghech/1660248/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.