*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Hiểu Nhiên lặng lẽ siết chặt điện thoại.
Ai nói dân quê thiển cận?
Mặc dù Tô Hải Bình là một phụ nữ nông dân, nhưng bà ta vậy mà biết, vào lúc này tìm Tô Hiểu Nhiên đòi cổ phần chứ không phải là tiền.
Hít sâu một hơi, Tô Hiểu Nhiên mím môi: “Cô à, cháu không làm tình nhân cho người khác, số tiền và cổ phần này cũng không phải là của cháu, cháu chỉ tạm thời giữ cho người khác thôi”
“Nếu cô thiếu tiền, thì tự mình kiểm đi.”
Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại nhưng Tô Hải Bình vẫn không ngừng gọi đến.
Cô bị làm ồn đến mức phiền, trực tiếp tắt điện thoại.
Cô gái nhỏ mệt mỏi một ngày điều chỉnh xong tâm trạng, mở cửa lớn biệt thự. "Quản gia Bạch, cháu về rồi”. “Thím Lý cháu về rồi đấy” Cô tràn đầy nguyên khí chào hỏi người làm trong biệt thự giống như thường ngày. Khi đối mặt với quản gia Bạch, quản gia Bạch cười chớp mắt với cô: “Chào mừng Tổng giám đốc Tô về nhà”
Tô Hiểu Nhiên: "..”
Sắc mặt cô tái nhợt, sau đó bất lực cong miệng với quản gia Bạch: “Làm Tổng giám đốc không vui chút nào cả”
Cô không thể nhớ hết các phòng ban trong tập đoàn Tô thị, chứ đừng nói đến là quản lý. Nhớ những thứ này còn khó hơn đi học.
Quản gia Bạch tiếp tục cười: “Làm Tổng giám đốc ở tuổi mười chín, đây là điều người ta muốn cũng không thể được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-phu-nhan-ngoc-nghech/1660243/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.