*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy dáng vẻ tủi thân của cô, Mặc Hiền Sâm trực tiếp bề ngang cô lên, đặt trên sô pha.
Người đàn ông nhanh chóng bật đèn tường, tìm hộp thuốc quay lại bên cạnh cô.
Tô Hiểu Nhiên ngẩn ra nhìn Mặc Hiên Sâm.
Anh không phải bị mù sao?
Mù sao còn cần bật đèn?
Tại sao phải biết vị trí công tắc?
Tại sao đi đường không đụng dưa, còn có thể chuẩn xác tìm được hộp thuốc?
Khi cô ngẩn ra, anh đã trở về bên cạnh cô.
Người đàn ông ngồi nửa người nắm tay còn đang chảy máu trước mặt cô, vừa dùng tăm bông lau vết máu trên đó, vừa trách móc cô: “Sao lại cất vào tay chứ?”
Không phải trước kia cô cũng thường hay nấu cơm sao?
Chưa bao giờ thấy cô phạm phải lỗi như vậy.
Tô Hiếu Nhiên mím môi, có chút xấu hổ: “Vừa nãy em nhắm mắt”
Tay đang khử trùng cho cô của người đàn ông hơi khựng lại: “Nhắm mắt làm gì?” Khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay của cô đỏ ửng: “Em.”
“Em thấy anh cắt bít tết thành thục như vậy, muốn cảm nhận một chút cảm giác nhắm mắt cắt bít tết”
Nói xong, Tô Hiểu Nhiên hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Chẳng trách Mặc Hiền Sâm nói cô ngốc, hành động này của cô rất ngốc.
Cô cho rằng, Mặc Hiện Sâm nhất định sẽ cười nhạo cô là đồ ngốc nhưng đợi một lúc, cũng không đợi được lời cười nhạo của người đàn ông.
Anh giơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-phu-nhan-ngoc-nghech/1660240/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.