Theo như Dịch Quốc Thiên thấy, Tô Hiểu Nhiên gả cho một ông già có tiền, có nên ăn ngon mặc đẹp cuộc sống sung túc mới đúng
Không phải nói, đàn ông già rồi sẽ càng biết hiểu cách quan tâm yêu thương vợ hơn sao?
Lẽ nào ông già đó... không chịu đưa tiền cho cô, mà còn ngược đãi cô?
"Không có gì mà đáng hay không đáng cả."
Tô Hiểu Nhiên mệt mỏi dựa vào lưng ghế, ngay cả sức nói chuyện cũng không còn, càng không có tâm trạng tán gẫu với anh ta: “đàn anh, em mệt lắm rồi, em đi ngủ một lát trước đây."
Nói rồi, cô liền nhắm mắt lại, dựa vào ghế mà ngủ thiếp đi.
Thực sự rất buồn ngủ, rất mệt mỏi.
Cả ngày hôm nay cô không được nghỉ ngơi, lại còn làm việc tốn sức trong viện dưỡng lão, cô cảm thấy cả người mình như sắp đình công vì quá sức vậy.
Ngồi ở ghế lái, Dịch Quốc Thiên nhìn cô gái có vẻ mệt mỏi qua gương chiếu hậu, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Khi chuẩn bị rẽ ở ngã tư dẫn vào biệt thự Hồ Thiên Nga, anh ta hạ quyết tâm, trực tiếp lái xe theo hướng ngược lại.
Ông già đó căn bản không xứng để cổ vì ông ta mà làm nhiều chuyện như thế
Muộn như thế rồi mà cô vẫn chưa về nhà, người đàn ông cũng chẳng thèm gọi cho cô một cuộc điện thoại, tám mươi phần trăm là có người phụ nữ khác ở bên ngoài rồi, cho nên có xem cô ra gì đâu?
Nghĩ đến đây, Dịch Quốc Thiên càng cảm thấy không yên tâm
Anh ta quay đầu xe, chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-phu-nhan-ngoc-nghech/1660221/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.