*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Hiểu Nhiên: "..."
Người đàn ông này thật sự thích ăn đồ ăn do cô đút sao?
Cô không thể làm gì khác hơn là rụt người một cái, sau đó dè dặt đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, rồi cầm đũa lên bắt đầu đút cho anh.
Anh ăn cực kỳ chậm rãi từ tốn, Tô Hiểu Nhiên cảm thấy vô cùng khổ sở.
Hôm nay cô làm rất nhiều việc nặng ở bệnh viện, lúc này đang vừa mệt vừa đói, thế mà bây giờ còn phải ngồi ở đây ung dung, thong thả đút anh ăn.
Nhưng cô là vợ anh vì thế việc đút ánh ăn cũng là điều hiển nhiên thôi.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, cuối cùng thì anh cũng ăn xong bữa tối này.
Sau khi đặt đũa xuống, Tô Hiểu Nhiên dè dặt lấy khăn giấy lau khóe miệng cho anh.
Những đường nét trên khuôn mặt anh trông thì có hơi cứng nhắc và lạnh lùng thế nhưng khi thật sự tiếp xúc với nó thì mới thấy vô cùng mềm mại.
Hình như da của anh còn tốt hơn cả cô, khi chạm vào khiến người ta cảm thấy thoải mái, thoải mái tới mức khiến tim đập rộn lên.
Một lúc lâu sau, cô buông tờ giấy trong tay xuống, lúc này mới xoay người bắt đầu dùng bữa tối.
Sau một buổi chiều vừa mệt vừa đói, cô có cảm giác mình có thể ăn hết một bàn thức ăn này.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, một cô gái với gương mặt trẻ thơ nhanh chóng cầm chén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-phu-nhan-ngoc-nghech/1660219/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.