*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Lo lắng..."
Tô Hiểu Nhiên ngáp một cái, vừa muốn buột miệng nói ra chuyện của Tô Hải Bình, trong đầu cô giật mình một cái, vội vàng ngậm miệng lại.
Lý trí nói cho cô biết, chuyện này không thể nói cho anh.
Nói với anh, cô vì tiền mà phiền não, này không phải là trá hình đòi tiền anh sao?
Vì thế cô cười cười, cười ha ha với anh một cái: "Lo lắng bài thi vật lý hôm nay." "Vật lý của em không tốt". Lúc cô nói câu này, lông mi khe khẽ run rẩy, ánh mắt cũng bối rối không biết nên nhìn chỗ nào.
Mặc Hiên Sâm nhíu mày, không lột trần lời nói dối của cô: "Nếu đã lo lắng như vậy, không bằng ôn tập cho tốt."
Tô Hiểu Nhiên mím môi suy nghĩ: "Vậy sau khi em tan học có thể trở về vào buổi tối không?"
"Đừng bảo ông Chu đến đón em nữa, em đi thư viện tự học, sau đó tự ngồi xe buýt trở về, được không?"
Mỗi ngày Ông Chu đều đưa đón cô, đối với cô mà nói, thực ra càng giống như một loại hạn chế và giám thị vậy.
Mặc Hiên Sâm híp híp mắt: "Đương nhiên là được rồi" Cô gái nhỏ thở ra một hơi nhẹ nhõm, ân cần nhét đũa vào tay anh: "Mau ăn đi." Mặc Hiên Sâm cầm đũa trong tay không nhúc nhích: "Anh là một tên mù." Tô Hiểu Nhiên nhíu mày nhìn anh, không hiểu câu này của anh có ý gì. "Em đút cho anh". Giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-phu-nhan-ngoc-nghech/1660216/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.