“Bởi vì tôi không muốn anh hiểu lầm.” Tô Kỳ thở dài: “Tôi thật sự chỉ đến đây để thực tập theo lời giáo sư mà thôi, anh nghĩ nhiều rồi.”
Hắn không nói gì cả nhưng hành động thì có hơi rõ ràng, bên phía phòng nhân sự luôn lén lút báo cáo tình hình của cô lên trên, không ít người dùng ánh mắt soi mói nhìn cô, có ngu cũng nhận ra.
Khi cô nói chuyện với Cung Duật, anh đã phân tích rằng Thượng Lâm chắc đang lo lắng không đâu. Cô cảm thấy nếu cứ kéo dài như vậy sẽ tạo nên hiểu lầm không đáng có, cho nên thành thật một lần luôn.
Tô Kỳ hỏi thẳng:
“Anh sợ tôi vào đây ăn cắp tài liệu mật của công ty à?”
Người đàn ông không trả lời bởi vì đã bị nói trúng tim đen, Tô Kỳ lại nói:
“Đã vậy thì còn để tôi làm thư ký riêng làm gì? Muốn bắt tại trận rồi xử lý hay muốn dằn mặt chú Cung của tôi?”
Mấy chữ “chú Cung của tôi” như một con dao đâm thẳng vào ngực Thượng Lâm, hắn mím chặt môi, siết chặt tay rồi đấm mạnh lên bàn một cái.
Rầm.
“Tại sao các người vẫn luôn xun xoe vây quanh Cung Duật? Tôi có gì không tốt chứ?”
“Nóng tính.” Tô Kỳ thẳng thừng nói: “Chỉ riêng việc anh không thể kiềm chế cảm xúc đã khiến phụ nữ sợ hãi rồi, anh làm giám đốc kiểu gì thế?”
Cô bắt đầu hoài nghi người này chỉ ngồi trên vị trí giám đốc rồi khoa tay múa chân làm bừa, chủ tịch mới thật sự là người gánh vác cả công ty KINN.
Thượng Lâm hai mắt đỏ bừng như sắp khóc đến nơi, nhiều năm nay hắn vẫn luôn bị Cung Duật cướp mất người yêu, bây giờ còn bị bạn gái Cung Duật mắng đến nỗi tủi thân uất ức. Hắn là một người đàn ông mạnh mẽ kiên cường, vậy mà không chịu nổi cái sự bất công này.
Thấy Thượng Lâm như thế, Tô Kỳ chột dạ, hắng giọng rồi an ủi:
“Thật ra trông anh cũng có rất nhiều điểm tốt, chẳng qua cứ mãi sống trong quá khứ, mãi chú tâm vào cuộc sống của Cung Duật thì sẽ không ngóc đầu lên nổi đâu. Anh phải tìm cách vượt qua được bóng ma tâm lý này đã.”
“Ra ngoài đi.” Thượng Lâm không vui phất tay, chẳng biết có nghe lọt câu nào hay không.
Tô Kỳ thở phào nhẹ nhõm, sợ nhất dấy lên tin đồn gì với người này. Cô nói thẳng:
“Chào sếp, sau này không cần gọi tôi tới đây nữa, đến thời hạn tôi tự động rời đi thôi. Có đôi lúc nghĩ thoáng ra một chút sẽ thoải mái hơn đó.”
Có lẽ là chuyện xưa để lại vết thương quá sâu trong lòng của Thượng Lâm nên giờ những việc liên quan đến Cung Duật đều khiến hắn lo sợ, suy nghĩ theo chiều hướng tiêu cực.
Tối đó, Thượng Lâm đã đến bữa tiệc một mình. Bởi vì vấn đề ban sáng mà hắn uống không ít, hết ly này sang ly khác, cho dù tửu lượng có tốt mấy cũng thấy đau đầu.
Đặt ly rượu xuống bàn, Thượng Lâm khẽ thở dài một hơi. Xung quanh không ngừng truyền tới âm thanh huyên náo, tiếng đàn violon và piano du dương hòa tấu nhẹ nhàng len lỏi khắp các ngóc ngách của đại sảnh.
Từ sau lưng Thượng Lâm truyền tới giọng nói của một người đàn ông:
“Lâu rồi không gặp.”
Thượng Lâm chậm rãi xoay người, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú với nụ cười đôi lúc thật gian tà mà hắn chưa bao giờ quên. Bên cạnh Cung Duật, Tô Kỳ hơi xấu hổ sờ sờ mũi.
Thật ra cô từ chối Thượng Lâm cũng có lý do cả đấy, vì cô đã hẹn trước với bạn trai mình rồi!
Việc này đương nhiên chọc Thượng Lâm muốn chửi người, hắn hừ lạnh:
“Ở trước mặt tôi nói đạo lý, chẳng qua cũng chỉ vì cô bận đi với bạn trai mình thôi chứ gì?”
Vậy mà hắn còn vì những lời kia của Tô Kỳ, cả nửa ngày ngồi ngẩn ngơ suy ngẫm. Chết tiệt thật!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]