“Được rồi, em chuẩn bị quay về làm việc đây.”
“Ừm, buổi chiều có cần tôi đón không?”
“Có chứ.” Tô Kỳ bật cười: “Ban đầu sợ bị người ta phát hiện nhưng em nói cho chú biết, tên đó chắc chắn rình mò cuộc sống của chú rồi, em vừa tới đã gọi em lên thăm dò, trông ngốc chết đi được.”
Gọi anh tới để dằn mặt Thượng Lâm hay sao? Cung Duật co rút khóe môi:
“Em ác quá.”
“Không ác không ác, chú phải nhìn lại bản thân xem chú làm gì mà bây giờ người ta đề phòng chú như vậy chứ.”
“Được rồi, em không ác, tôi ác.”
Nhắc đến vấn đề cũ thì Cung Duật lại vô cùng bất đắc dĩ, anh không hề nghĩ tới chuyện cướp bạn gái của bạn thân, thậm chí anh còn có gu hoàn toàn khác với Thượng Lâm kia mà.
Chiều hôm đó, Cung Duật thật sự lái xe đến đón Tô Kỳ. Trước ánh mắt ngưỡng mộ của vô số đồng nghiệp, cô cất bước hướng về phía người đàn ông mặc tây trang đang đứng bên chiếc xe bốn bánh đỏ chót.
“Chú bình thường cũng đi chiếc này à, nhìn lạ quá?” Tô Kỳ chớp chớp mắt.
“Không, bình thường tôi đi xe màu đen cho đỡ chói.”
“Vậy sao lại…”
“Em muốn dằn mặt Thượng Lâm còn gì? Tôi đứng ở đây với chiếc xe đỏ rực thế này, hắn không mù, đương nhiên sẽ thấy.”
Cung Duật bình tĩnh nói, tay thì mở cửa xe cho bạn gái. Đây là cố ý phô trương cho bạn cũ nhìn, người khác có thể không biết, Thượng Lâm lại hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476947/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.