Chương trước
Chương sau
Buồn cười thật. Cung Duật vậy mà dám để bạn gái của mình vào đây làm gián điệp, rốt cuộc Cung Duật muốn gì ở hắn chứ? Hai lần cướp lấy người hắn yêu thương chưa đủ, bây giờ còn gài người sang bên này. Hắn cũng muốn xem thử rốt cuộc cô gái kia có gì tài giỏi mà Cung Duật tự tin như thế!

Giương đông kích tây, cho rằng ở lại phòng nhân sự thì có thể qua mắt hắn nhưng hắn là ai chứ? Thượng Lâm, đối thủ của Cung Duật, một nhân tài hiếm thấy của giới tài chính.

Thượng Lâm đeo kính lên, vui vẻ chờ đợi.

Qua một lát, bên ngoài truyền tới âm thanh gõ cửa.

“Vào đi.”

Tô Kỳ nghe tiếng thì lo lắng đẩy cửa ra, thò đầu vào nhìn thử. Cô cẩn thận tiến tới chỗ bàn làm việc của Thượng Lâm, không ngờ xui xẻo đến mức ngày đầu tiên đã bị phát hiện. Mà thôi, nếu hắn gây sự, cô lập tức nghỉ là được.

Ánh mắt dò xét của Thượng Lâm bắt đầu di chuyển tới lui trên người của Tô Kỳ, khiến cô thấy không thoải mái lắm.

Ngũ quan thanh tú mang theo một chút cảm giác non nớt, dáng người thì khá đẹp, nơi cần nhô rất nhô, nơi cần nhỏ rất nhỏ, gần như là chữ S. Tuy vậy, Thượng Lâm không biết cô có chỗ nào đặc biệt để Cung Duật yêu thích.

Hắn hỏi:

“Cô có muốn làm thư ký riêng cho tôi không?”

“Không ạ.” Giọng Tô Kỳ bình bình.

Trả lời mà không thèm suy nghĩ! Đây là chuyện gì? Thượng Lâm hơi giật mình, vốn tưởng rằng cô sẽ đồng ý rồi trốn bên cạnh hắn để moi móc thông tin về cho Cung Duật, kết quả cô từ chối thẳng làm những lời mà hắn chuẩn bị đều phải nuốt ngược vào trong, suýt nữa nghẹn.

“Cô nói thật đấy à?”

“Thật, tôi chỉ đến đây để thực tập thôi, sau một tháng sẽ đi ngay thưa sếp.”

Tô Kỳ mỉm cười đáp lời, cảm giác người đàn ông này là lạ, chắc đang nghĩ xa vời gì đó, tưởng rằng cô qua đây ăn cắp thông tin mật? Chắc chắn rồi, xem thái độ của hắn thì rõ ràng đang thăm dò cô. Toát mồ hôi, trí tưởng tượng của người này phong phú thật.

Căn phòng chìm vào trong im lặng, Tô Kỳ hít hít mũi, ngửi được mùi hương nước hoa nam tính của người đàn ông kia. Về mặt ngoại hình mà nói, Thượng Lâm mang tới cảm giác sạch sẽ và hiền hòa hơn Cung Duật. Có lẽ bởi vì vậy mà phụ nữ vô thức sẽ thích Cung Duật hơn, kiểu ánh mắt sắc bén của anh mang theo chút gì đó thu hút.

Nói thật thì ban đầu Tô Kỳ cũng khá ưng ý Hạ Long Phi vì hắn là kiểu người ngoan ngoãn, hiền lành, nhưng từ khi biết tới mới hiểu, mấy chàng khờ khờ như vậy thường khô khan, không biết lãng mạn.

Trong đầu Thượng Lâm lúc này đang tràn ngập sự hoang mang, hắn vẫn cố chấp nghĩ Tô Kỳ giả vờ giả vịt, vì vậy nói:

“Cô cứ ở lại phòng nhân sự bình thường, nhưn khi nào cần tôi sẽ gọi, lúc đó cô phải đến đây ngay.”

“Sếp, hình như trong hợp đồng không có điều khoản tôi phải phục vụ anh như vậy?”

Một lần nữa bị cô từ chối, Thượng Lâm đã bắt đầu hơi tức giận. Hắn nhíu mày không vui:

“Cô là chủ hay tôi là chủ?”

“Anh là chủ.” Tô Kỳ cong môi, mỉm cười thật tiêu chuẩn. Nhưng mẹ nó tôi chỉ là nhân viên thực tập! Không có ý đồ gì với công ty anh cả!

Tô Kỳ đang rất bực mình mà vẫn phải giữ bình tĩnh, chỉ thấy người đàn ông kia hừm một tiếng rồi nói:

“Cô làm việc cho tôi mà như vậy, không sợ tôi mách giáo sư của cô sao?”

Khóe môi Tô Kỳ co rút, thầm mắng: “Cung Duật, bạn của chú thật ấu trĩ!”

Cô biết cái tính ương bướng của mình sẽ không tốt cho việc thực tập, vì vậy chỉ có thể chấp nhận việc bị Thượng Lâm chú ý tới. Hít sâu một hơi nhịn xuống, Tô Kỳ tự nhủ bản thân chỉ cần cố qua một tháng là xong, cô đáp:

“Vâng. Tôi hiểu rồi. Nếu không còn gì khác tôi xin phép lui ra trước.”

Thượng Lâm vốn còn định bắt bẻ cô vài câu nhưng tạm thời chẳng biết phải nói gì, thấy cô đi tới cửa, hắn hắng giọng rồi nói:

“Pha cho tôi ly cà phê.”

Bàn tay đặt trên nắm cửa của Tô Kỳ hơi khựng lại, cô quay đầu nhìn thẳng về phía Thượng Lâm, sau đó ánh mắt di chuyển xuống bàn làm việc. Trên bàn, một cốc cà phê vẫn còn đang bốc khói khiến cô chú ý, cô nói:

“Sếp, lạm dụng cà phê sẽ không tốt đâu. Có thể mất ngủ, đau đầu, cáu gắt, thậm chí mất khả năng tập trung và sẽ đi tiểu thường xuyên, khó kiểm soát lắm đó.”

Thượng Lâm quên mất trước khi gọi Tô Kỳ đến thì đã dặn trợ lý pha cà phê cho mình, nhất thời bị cô chặn họng, hắn chau mày:

“Cô quan tâm nhiều như vậy làm gì?”

“Nếu sếp đã nói thế thì tôi sẽ lập tức đi pha ngay.” Tô Kỳ nhún vai rồi đi ra ngoài, nhẹ tay khép cửa lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.