“Trước kia chú có học võ sao?” Tô Kỳ hai mắt long lanh nhìn về phía Cung Duật.
“Luyện nhu thuật hơn sáu năm, gần đây không luyện nữa.”
Sáu năm không phải ngắn, với tài năng xuất chúng như Cung Duật mà còn mất chừng ấy thời gian mới vận dụng được mấy đòn đánh vào trong thực tiễn, vậy cô phải từ bỏ ý định học võ rồi. Tô Kỳ lè lưỡi:
“Em còn đang định học để phòng thân.”
“Em không cần học, tôi bảo vệ em là đủ rồi.”
“Nhưng không phải lúc nào chú cũng ở cạnh em được…”
Cung Duật hơi chau mày suy ngẫm, lát sau anh mới xoa tóc cô mà nói:
“Được, về nhà dạy cho em.”
“Thật sao?”
“Ừ, nếu em muốn học.”
Vẻ mặt phấn khích của Tô Kỳ vào lúc ấy khiến cô trở nên thật đáng yêu, Cung Duật biết mình nên trân trọng một người con gái dễ dàng hạnh phúc với những điều nhỏ nhặt như vậy.
Tô Kỳ thật sự cho rằng Cung Duật sẽ hướng dẫn mình học nhu thuật, cho đến khi anh quật ngã cô ra giường, cô mới biết cái mà anh dạy không phải thứ cô muốn học! Nhưng mà thôi được rồi, chuyện anh đang làm cô cũng thích lắm…
Vòng tay qua ôm lấy cổ Cung Duật, đôi mắt Tô Kỳ mơ màng, cô lẩm bẩm nói với anh:
“Em yêu chú nhiều lắm.”
“Tôi cũng yêu em, bé cưng.”
Cung Duật giữ chặt Tô Kỳ trong tay, hôn lên đôi môi anh đào mềm mại xinh đẹp. Nụ hôn nhẹ nhàng mang theo sự cưng chiều và lưu luyến không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476935/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.