“Trước kia chú có học võ sao?” Tô Kỳ hai mắt long lanh nhìn về phía Cung Duật.
“Luyện nhu thuật hơn sáu năm, gần đây không luyện nữa.”
Sáu năm không phải ngắn, với tài năng xuất chúng như Cung Duật mà còn mất chừng ấy thời gian mới vận dụng được mấy đòn đánh vào trong thực tiễn, vậy cô phải từ bỏ ý định học võ rồi. Tô Kỳ lè lưỡi:
“Em còn đang định học để phòng thân.”
“Em không cần học, tôi bảo vệ em là đủ rồi.”
“Nhưng không phải lúc nào chú cũng ở cạnh em được…”
Cung Duật hơi chau mày suy ngẫm, lát sau anh mới xoa tóc cô mà nói:
“Được, về nhà dạy cho em.”
“Thật sao?”
“Ừ, nếu em muốn học.”
Vẻ mặt phấn khích của Tô Kỳ vào lúc ấy khiến cô trở nên thật đáng yêu, Cung Duật biết mình nên trân trọng một người con gái dễ dàng hạnh phúc với những điều nhỏ nhặt như vậy.
Tô Kỳ thật sự cho rằng Cung Duật sẽ hướng dẫn mình học nhu thuật, cho đến khi anh quật ngã cô ra giường, cô mới biết cái mà anh dạy không phải thứ cô muốn học! Nhưng mà thôi được rồi, chuyện anh đang làm cô cũng thích lắm…
Vòng tay qua ôm lấy cổ Cung Duật, đôi mắt Tô Kỳ mơ màng, cô lẩm bẩm nói với anh:
“Em yêu chú nhiều lắm.”
“Tôi cũng yêu em, bé cưng.”
Cung Duật giữ chặt Tô Kỳ trong tay, hôn lên đôi môi anh đào mềm mại xinh đẹp. Nụ hôn nhẹ nhàng mang theo sự cưng chiều và lưu luyến không muốn tách rời, cô thật sự rất ngọt, rất đáng yêu.
Với một người có phần cuồng công việc và khô khan như Cung Duật, anh càng thích kiểu làm nũng của bé ngoan nhà mình hơn Lưu Ly. Lưu Ly cũng là một cô gái tốt, nhưng lại không phù hợp với anh. Một ngày nào đó cô nàng kia cũng sẽ nhận ra điều này, thích anh chẳng qua vì rung động nhất thời mà thôi.
Nghĩ đến chuyện mọi người bàn tán, Cung Duật không nhịn được càng yêu thương Tô Kỳ nhiều hơn.
Hai người ôm nhau ngủ, đến nửa đêm thì Cung Duật cần điện thoại nhắn tin ra ngoài, bảo Lý Tiêu Nguyên chuẩn bị cho mình một thứ quan trọng.
Ngày hôm sau, Lý Tiêu Nguyên đột nhiên gọi điện thoại cho Cung Duật báo cáo lại chuyện ở lễ hội.
Đại khái những người bị đánh đòi kiện Cung Duật vì đã ra tay với họ, nơi đó cũng không có camera ghi lại quá trình ẩu đá, vì vậy bọn họ mượn gió bẻ măng, đổi trắng thay đen nói rằng người của Cung Duật vô lý trước.
Cung Duật ngồi bên giường, một tay sờ lên mái tóc dài của Tô Kỳ, thấy cô nhăn mày thì khẽ hôn gò má của cô rồi mới đứng dậy.
“Tôi biết rồi, gọi luật sư cho tôi.”
Cung Duật nhớ tới ba chữ “đồ ẻo lả” liền thấy bực bội, vốn ra ngoài gây gổ đánh nhau không phải tốt lành gì, nhưng bị người ta chọc trên đầu mà còn nhịn thì anh không phải Cung Duật nữa.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Cung Duật mặc áo khoác vào rồi rời khỏi nhà.
Tô Kỳ tỉnh dậy trễ, phát hiện hai bắp đùi của mình căng nhức, cả người mềm oặt không có sức lực gì.
Thứ bảy, ngủ nhiều một chút cũng không sao.
…
Tô Kỳ bắt đầu bận rộn ôn tập cho kỳ thi nên không còn thời gian ghé lại nhà Cung Duật nữa, cô cũng đã giải thích rõ ràng nhưng người đàn ông này rất kỳ quặc, cứ nó mãi một chuyện.
“Hôm nay em đến được không? Hay là tôi sang đó ngủ một hôm?”
“Chú à, em bận thi mà.”
“Em thi gì hơn hai tuần rồi…”
Sự vội vàng của anh có gì đó rất bất thường! Tô Kỳ xoay xoay cây bút trong tay rồi chậc một tiếng:
“Ba em thỉnh thoảng vẫn mắng chú đó, cho nên chú không qua bên này ngủ được đâu. Đợi em thi nốt môn cuối nhé? Ngày mốt là xong rồi.”
“Được rồi.”
Cung Duật không còn cách nào ngoài việc chấp nhận số mệnh. Vụ kiện tụng với đám người bên kia đã đi đến hồi kết, không có camera nhưng nhân chứng thì đầy rẫy, bỏ chút tiền tìm họ là giải quyết xong. Vương Thái Vũ không chỉ một lần khẳng định đám người kia xô đẩy trước, vì vậy chuyện tưởng chừng như rất rắc rối đã được xử lý ngay trong một lần.
Ngồi trong phòng làm việc, Cung Duật mỉm cười mân mê hộp nhỏ trên tay, một bên nói chuyện với Tô Kỳ một bên nhìn xem báo cáo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]