Vừa nãy ở trong sân bay là ngại nhiều người ông không tiện xử Cung Duật, bây giờ ở bãi đỗ xe trống vắng hơn chút, ông lập tức liều mình.
Tô Hoằng vùng ra khỏi tay con gái, nhảy lên lưng của Cung Duật:
“Tôi liều cái mạng già này với cậu!”
Vốn dĩ đang chịu trận, Cung Duật cũng đã đứng không vững, vì vậy vừa bị người phía sau nhào lên lưng liền chúi thẳng về phía trước, ngã phịch ra đất.
Tô Hoằng cũng mất đà ngã theo, suýt chút nữa cắm đầu xuống nền bê tông. Ấy vậy mà vừa mới bò dậy, ông lại túm cổ áo Cung Duật giật lên giật xuống:
“Tôi đã tin tưởng cậu vậy mà cậu dám lừa dối tôi hả? Cậu còn mặt mũi gọi tôi là ba vợ?”
Thấy cảnh này, Tô Kỳ chỉ biết đứng bên cạnh đỡ trán. Vốn dĩ nghĩ bọn họ sẽ đánh nhau to, ai biết thì ra là hai đứa trẻ đang gây lộn, nhìn chẳng có chút sát thương nào. Cái này mà để ai vô tình chụp được thì lên báo chứ chẳng chơi, chủ tịch công ty X cùng chủ tịch công ty Y chơi đấu vật với nhau trong bãi đỗ xe, còn ra thể thống gì nữa.
Cung Duật nằm dưới đất, bị ông ấy túm áo lắc liên tục mà tóc tai rối bù, anh dở khóc dở cười để mặc cho ông ấy kéo mình, chờ ông thở phì phì dừng lại rồi anh mới dám nhỏ giọng nói:
“Xin lỗi vì đã giấu ba, nhưng mà con và Tô Kỳ thật lòng yêu nhau, mong ba thành toàn cho hai đứa.”
“Cái rắm!” Tô Hoằng tức mà chửi thề, đứng dang chân ra túm cổ áo Cung Duật, anh nửa nằm nửa ngồi dưới đất, tư thế hết sức kỳ cục. Ông vừa hét lên một tiếng, kém chút nữa làm rơi nước miếng ra mặt anh. “Ai cho phép cậu trở thành con rể của tôi mà gọi ba hả?”
Đã đến nước này, Cung Duật chỉ có thể mặt dày tới cùng, dù bị đánh thêm nữa anh cũng chịu:
“Nhưng ba không thể cấm con và Tô Kỳ được… ặc…”
Cung Duật vừa mới mở miệng nói liền bị Tô Hoằng trừng bằng ánh mắt hung dữ.
“Tôi cấm đấy, cậu làm gì tôi?”
Hai người cứ nói qua nói lại như vậy không biết bao giờ mới về được nhà, Tô Kỳ ở bên kia hắng giọng:
“Con đói rồi ạ, không biết có thể đi ăn trước không ba?”
Tô Hoằng nghe thấy con gái cưng nói thế mới chịu vứt Cung Duật sang một bên, ông hừ một tiếng, phủi phủi tay rồi nói:
“Đi, lên xe, ba đưa con đi ăn, mặc kệ thằng ranh này.”
Ông thả vali vào cốp xe, ngồi vào trong xe đóng cửa lại rồi mới phát hiện không có chìa khóa. Ông ngẩng đầu lên nhìn, thấy Cung Duật đứng trước mui xe vẫy vẫy thứ trong tay.
Ờ phải, đây là xe của Cung Duật…
Tô Hoằng vì máu nóng lên não mà quên mất lúc này đang ngồi trong xe của Cung Duật, mặt ông dần đổi sang màu đỏ ửng, ngay cả cổ cũng vậy, biểu thị rằng ông đang xấu hổ.
Ông ho khan một tiếng, nói với con gái:
“Con ra lấy chìa khóa đi, rồi cho thằng nhóc đó ngồi phía sau, ba không ra đâu.”
Trên đầu Tô Kỳ bật ra dấu chấm hỏi thật to. Hai người này chẳng khác gì con nít cả, vậy mà cô còn lo lắng họ sẽ cạch mặt nhau hay tương tự thế. Vừa nghĩ, tay vừa đẩy cửa ra rồi bước xuống, cô thở dài một hơi:
“Chú Cung, đưa chìa khóa cho em.”
Cung Duật đầu xù tóc rối đi tới bên cạnh, ngoan ngoãn đưa thứ trên tay cho vợ tương lai rồi rất là hiểu chuyện mà mở cửa sau chui tọt vào.
Thông qua kính chiếu hậu, Tô Hoằng nhìn thấy Cung Duật đang vuốt lại tóc tai, chỉnh chỉnh quần áo. Trước kia trông đâu có đáng ghét thế này, bây giờ vừa liếc mắt là ông muốn tăng xông máu. Hừ, con gái người ta nuôi cả hai mươi năm vậy mà bị tên nhóc này cướp mất, đã vậy còn dám lừa dối, giấu giếm ông!
Tô Hoằng tra chìa khóa vào, khởi động xe rồi nói với Tô Kỳ:
“Thời gian qua con ở đâu? Ba về rồi, chuyển về nhà ở đi.”
Câu hỏi của ông làm hai người còn lại trong xe cứng đờ, Tô Kỳ cười méo xệch:
“Ba hỏi chú Cung nha.”
Cô đá cái quả cầu lửa này về phía Cung Duật, để anh lĩnh trọn, còn mình thì giả vờ không biết gì nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cung Duật thấy Tô Hoằng liếc mình qua gương chiếu hậu, anh cười mà so với khóc còn khó coi hơn:
“Vì để tiết kiệm…”
Bốn chữ này vừa ra thì Tô Hoằng đã dựng lông mày lên, không cần Cung Duật nói tiếp, ông cũng đoán được rồi.
“Cậu… cậu…” Tô Hoằng giận mà mất luôn khả năng giao tiếp, lắp bắp mãi mới phun ra được ba chữ: “Đồ lừa đảo!”
Không chỉ lừa mất trái tim của con gái ông mà còn lừa gạt ông nữa, trước đó đi công tác lỡ đẩy con gái vào tay người ta, bây giờ ông hối hận đã muộn rồi. Nếu bọn họ đã ở chung với nhau thì khả năng cao là đã xảy ra chuyện kia!
Tô Hoằng rối rắm suốt đoạn đường từ sân bay về nhà Cung Duật, sau khi để con gái vào trong dọn đồ thì ông ngồi thừ người trên sofa, miệng lẩm bẩm:
“Làm sao đây? Phải làm sao?”
Hiện tại có thể nói ông rất bực mình Cung Duật, chỉ muốn đánh cho thằng ranh này ra bã rồi cắt đứt liên lạc của hai đứa, nhưng nếu làm vậy thì con gái ông sẽ chịu thiệt thòi.
Nghĩ tới nghĩ lui, ông chỉ đành phát bực lên người Cung Duật, ông đột nhiên nói:
“Tôi khát nước.”
“Vâng vâng.” Cung Duật ngồi đối diện lập tức bật dậy đi rót nước cho ba vợ.
Lúc cầm tới nơi, Tô Hoằng hừm một tiếng:
“Tôi không thích uống nước lạnh, lấy nước ấm đi.”
Cung Duật ồ khẽ rồi chậm rãi đi vào bếp, đổi một cốc khác. Thời điểm anh dâng lên, Tô Hoằng còn chẳng thèm nhìn mà đã nói:
“Nhà cậu không có trà à?”
“...”
Hóa ra một người đàn ông trung niên như Tô Hoằng cũng có những lúc quá mức ấu trĩ.
Cung Duật hỏi:
“Vậy ba muốn uống nước trà gì? Hoa cúc? Hay hoa nhài, hoa hồng…”
“Cậu gọi ai là ba đó?”
“Khụ, không thì phải gọi thế nào?” Cung Duật cảm thấy ông ấy quá mức ngang ngược, gọi là anh Tô cũng không cho, gọi ba, ba vợ thì liếc ngang liếc dọc.
Tô Hoằng chỉ đơn giản là muốn chỉnh Cung Duật mà thôi, cho nên gọi thế nào không quan trọng, ông mặc kệ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]