Vừa nãy ở trong sân bay là ngại nhiều người ông không tiện xử Cung Duật, bây giờ ở bãi đỗ xe trống vắng hơn chút, ông lập tức liều mình.
Tô Hoằng vùng ra khỏi tay con gái, nhảy lên lưng của Cung Duật:
“Tôi liều cái mạng già này với cậu!”
Vốn dĩ đang chịu trận, Cung Duật cũng đã đứng không vững, vì vậy vừa bị người phía sau nhào lên lưng liền chúi thẳng về phía trước, ngã phịch ra đất.
Tô Hoằng cũng mất đà ngã theo, suýt chút nữa cắm đầu xuống nền bê tông. Ấy vậy mà vừa mới bò dậy, ông lại túm cổ áo Cung Duật giật lên giật xuống:
“Tôi đã tin tưởng cậu vậy mà cậu dám lừa dối tôi hả? Cậu còn mặt mũi gọi tôi là ba vợ?”
Thấy cảnh này, Tô Kỳ chỉ biết đứng bên cạnh đỡ trán. Vốn dĩ nghĩ bọn họ sẽ đánh nhau to, ai biết thì ra là hai đứa trẻ đang gây lộn, nhìn chẳng có chút sát thương nào. Cái này mà để ai vô tình chụp được thì lên báo chứ chẳng chơi, chủ tịch công ty X cùng chủ tịch công ty Y chơi đấu vật với nhau trong bãi đỗ xe, còn ra thể thống gì nữa.
Cung Duật nằm dưới đất, bị ông ấy túm áo lắc liên tục mà tóc tai rối bù, anh dở khóc dở cười để mặc cho ông ấy kéo mình, chờ ông thở phì phì dừng lại rồi anh mới dám nhỏ giọng nói:
“Xin lỗi vì đã giấu ba, nhưng mà con và Tô Kỳ thật lòng yêu nhau, mong ba thành toàn cho hai đứa.”
“Cái rắm!” Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476910/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.