Tô Kỳ thành thật cầm bút lên chuẩn bị đại chiến mấy trăm hiệp với bài tập mà giáo sư giao, cười đáp:
“Em đâu có giận, chỉ muốn yên tĩnh học hành, mai sau còn phải trở thành phú bà nữa.”
“Ồ? Có ước mơ có ý chí là tốt. Làm phú bà rồi bao nuôi tôi nhé?” Cung Duật tiến tới gần, đứng phía sau lưng cô rồi thủ thỉ một câu.
“Nuôi chú á?” Tô Kỳ ngẩng đầu lên nhìn anh như thể anh vừa kể chuyện cười. “Chú có tiền thì phải nuôi em chứ? Vả lại nếu em thật sự trở thành phú bà thì lúc đó chú đã bốn, năm mươi tuổi rồi, em sẽ đi tìm các em trai sinh viên cần sugar mommy để bao nuôi!”
Cơ mặt của Cung Duật ngay tức khắc cứng đờ, cô nhóc này vậy mà có ý nghĩ táo bạo đến mức muốn tìm trai trẻ, đây là đang trắng trợn chê anh già sao? Còn nói cái gì khi đó anh đã lớn tuổi, nghe đau lòng không chịu được.
Thấy Cung Duật nhìn chằm chằm vào mình, Tô Kỳ che miệng nói:
“Em đùa thôi, sau này trở thành phú bà rồi em sẽ nuôi chú và con của chúng ta nữa, nha?”
Lời ngon tiếng ngọt thì ai cũng thích nghe, mà Tô Kỳ vừa nói còn vừa nháy mắt với Cung Duật thể hiện, anh chỉ có thể “ừm” rồi kỳ kèo:
“Nếu em đã nghĩ tới việc sinh con cho tôi thì được thôi, sinh ba đứa đi.”
Phụ nữ thời hiện đại lấy chồng khá trễ, trước kia hai mươi mấy tuổi mà chưa có ai rước về thì được tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476895/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.