Có lẽ tiếng bước chân của anh đã đánh thức người trong phòng, Cung Duật vừa giơ tay định gõ cửa thì nhìn thấy Tô Kỳ mắt nhắm mắt mở xuất hiện, anh lập tức nói:
“Em hết giận rồi phải không?”
“Không có, em khát nước.” Tô Kỳ nhàn nhạt đáp, trực tiếp lướt qua người anh và đi thẳng về phía bếp.
Lúc chiều cô quên không mang theo bình nước vào trong phòng ngủ, bây giờ phải mò xuống bếp thôi. Cung Duật mong cô tha cho anh dễ vậy sao?
Cô gái nhỏ chậm rề rề ở phía trước, Cung Duật cũng bước thật khẽ theo sau. Hai người đi tới nhà bếp, Tô Kỳ lấy cốc rót nước uống xong lại trở ngược về phòng, còn không quên nói:
“Đừng có đi theo người ta, em nói hôm nay chú ngủ một mình là một mình.”
“Tôi thật sự không có gì với Lưu Ly, nếu em không tin thì chúng ta công khai mối quan hệ này, để cho mọi người đều biết là được.”
Cung Duật vẫn mặt dày theo sát cô đến tận cửa phòng. Lúc này anh đưa một chân vào, không cho cô đóng cửa, miệng vẫn liên tục giải thích:
“Trước kia tôi cũng từng có nhiều bạn là phụ nữ nhưng không hề vượt mức, trời đất chứng giám cho tôi!”
Tô Kỳ thật ra rất dễ mềm lòng, anh mới nói mấy câu như vậy đã khiến cô nguôi ngoai rồi, chỉ là cô không dám để lộ:
“Ngày mai rồi nói, em buồn ngủ.”
Cô liếc nhìn cái chân đang thò vào phòng mình, ngứa ngáy trong lòng đá nó hai cái. Cung Duật bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476890/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.