Chương trước
Chương sau
Khốn kiếp! Tô Kỳ chắc chắn đang rất giận anh, nếu vì chuyện Lưu Ly đột ngột ghé thăm mà làm hỏng mối quan hệ của hai người, anh sẽ tìm cô ta tính sổ.

Cung Duật vội vàng chào một tiếng, ngắt máy rồi đổi sang gọi cho Lý Tiêu Nguyên hối thúc:

“Mang tài liệu hôm nay lên cho tôi, nhanh một chút!”

“Có chuyện gì sao sếp? Tôi đang…”

“Đang cái gì? Cậu đi hơn mười lăm phút rồi, tôi đang rất gấp đó biết không?”

Lý Tiêu Nguyên nhìn cánh cửa trước mắt, lại nhìn sang hộp giấy treo bên cạnh mà lòng quặn thắt:

“Vừa rồi tôi đã xin phép sếp cho tôi nghỉ mười phút, nhưng mà tôi “đi” không được. Sếp, năn nỉ anh đó, cho tôi thêm mười phút nữa nha.”

Hóa ra cái tên ngốc này vẫn còn đang ở trong nhà vệ sinh, gân xanh trên trán Cung Duật giần giật, tức nghẹn cả lời. Cũng không biết đêm qua hắn anh cái khỉ gì mà từ sáng đến giờ đã xin phép “nghỉ giữa hiệp” ba lần rồi!

“Tôi tự đi.” Cung Duật nói xong liền cất điện thoại, tự mình xuống dưới tầng hai lấy tài liệu.

Lý Tiêu Nguyên theo anh đã lâu, làm việc cẩn thận lại năng suất, cho nên thấy hắn đau toát cả mồ hôi anh mới mềm lòng cho hắn rời khỏi vị trí. Vốn dĩ cũng không cần gấp làm gì, nhưng hiện tại Tô Kỳ không chịu nghe điện thoại của anh, anh phải về nhanh nhất có thể.

Thấy Cung Duật bất ngờ xuất hiện trước cửa phòng làm việc, một đám người bên trong đều trợn tròn mắt kinh ngạc. Anh cầm tài liệu phóng như bay về phía thang máy, mất cả hình tượng tổng tài bá đạo thường ngày.

Từ trong phòng làm việc, mấy cô gái thò đầu ra quan sát tình hình rồi cười bảo:

“Có tình yêu vào sếp tươi tắn nhiều năng lượng thật đó.”

“Lời đồn chắc là thật rồi, mấy hôm nay ai cũng biết sếp đã có bạn gái.”

Một mỹ nữ ngồi trong góc chậc lưỡi:

“Tôi còn chưa xin được số riêng của sếp nữa mà có người phỗng tay trên rồi à? Cơ hội làm bà chủ xem như bằng không.”

“Thôi đi cô nương, biết bao vị tiểu thư đài các muốn trở thành Cung thiếu phu nhân mà chẳng được kia kìa! Tỉnh lại, đừng mơ nữa!”



Sáu giờ chiều, bên ngoài biệt thự bắt đầu lên đèn, Tô Kỳ ăn uống nghỉ ngơi thoải mái liền nằm bẹp ra sofa xem tivi, gọi điện thoại cho ba mình để tâm sự.

Tô Hoằng chỉ nhìn thấy mặt con gái nên cũng không biết con bé đang ở đâu, ông hỏi:

“Con quyết định chưa? Ở ký túc xá hay thuê nhà trọ đây?”

“Chắc là thuê trọ đó ba, ba ở bên đó giữ gìn sức khỏe rồi mau về với con nha.”

“Ừ, ba biết rồi, ăn uống cẩn thận, đừng nhịn biết chưa?”

“Vâng.”

Bình thường cô ăn cũng không nhiều, dạ dày bé mà, mỗi bữa chỉ có thể trữ được tầm một chén cơm, đều đặn ngày ba bữa, bởi vậy dáng người rất vừa vặn không bị mất cân đối.

Tô Kỳ tạm biệt ba rồi mới chậm chạp mò vào xem tin nhắn, kết quả bị một loạt chữ chi chít dọa cho hoa cả mắt. Chú Cung yêu dấu bởi vì sợ cô giận mà liên tục giải thích.

Cô cảm thấy những chuyện này nên nói trực tiếp với nhau nên đọc xong cũng không để ý lắm, vừa vào đầu ba phút thì đã hoàn toàn tiêu biến.

Cung Duật vội vã xử lý hết công việc rồi về nhà, đập vào mắt là hai cái túi khá to trên bàn trà của phòng khách, cùng với dáng nằm lười biếng của Tô Kỳ. Anh khựng lại trong chốc lát, thấy cô giữ im lặng thì biết điều mà mở lời trước:

“Tôi về rồi.”

“...”

Một thoáng im lặng bao trùm phòng khách, Cung Duật cởi áo ngoài ra vắt trên tay, giày da được thay bằng dép bông đi trong nhà.

Tô Kỳ nằm nghiêng trên giường, áo ngủ hai dây đã biến thành một bộ váy trơn kín đáo hơn. Cô rút kinh nghiệm, không tin được lời của Cung Duật đâu, người như anh chắc nhiều bạn lắm, dù rằng cô ít khi được gặp gỡ họ.

Càng nghĩ càng bực mình, Tô Kỳ quyết định không nói chuyện với anh một ngày.

Cung Duật đi tới ngồi bên cạnh Tô Kỳ, lúng túng không biết mình nên làm gì. Anh ngồi thừ ra đó mất một lúc rồi như pho tượng vậy, chẳng thèm nhúc nhích, đến nỗi Tô Kỳ nổi đóa đứng lên định vào phòng anh mới túm tay cô kéo lại.

“Em giận cái gì?”

“Em không có giận!”

Tô Kỳ liếc mắt nhìn anh, tay phải đột nhiên vươn ra móc lấy hai cái túi to trên bàn đưa cho anh rồi nói:

“Chị gái xinh đẹp nào đó gửi cho anh.”

Miệng nói không giận nhưng giọng thì cao hơn bình thường một quãng, vẻ mặt phụng phịu trừng anh, trông vừa đáng yêu vừa buồn cười, anh lại không dám thật sự cười, như vậy sẽ bị cô đánh chết.

Món quà này hẳn là tới từ vị đối tác cũ rồi, Cung Duật đặt chúng sang một bên, cố bình tĩnh mà hỏi:

“Em ghen với Lưu Ly đấy à?”

“Không, buông tay ra!” Tô Kỳ liếc anh. Vừa nãy còn hừng hừng khí thế nói sẽ mặc kệ anh một ngày, nhưng khi thật sự đối mặt cô lại không làm được. Anh gọi tên người ta thân mật thế cơ đấy!

“Xin lỗi, tôi không nghĩ tới cô ấy sẽ đến tìm tôi.”

Chuyện người khác điều tra được địa chỉ nhà anh là khá bình thường, đối với người có tiền có thế như Lưu Ly càng dễ như trở bàn tay.

Tô Kỳ bực bội, có điều lúc giận lên thường khó kiểm soát được suy nghĩ, hành động của mình, cô giật tay về nhưng không được, chỉ đành dùng lời lẽ uy hiếp:

“Chú mà không buông tay ra thì đừng trách em đấy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.