Khốn kiếp! Tô Kỳ chắc chắn đang rất giận anh, nếu vì chuyện Lưu Ly đột ngột ghé thăm mà làm hỏng mối quan hệ của hai người, anh sẽ tìm cô ta tính sổ.
Cung Duật vội vàng chào một tiếng, ngắt máy rồi đổi sang gọi cho Lý Tiêu Nguyên hối thúc:
“Mang tài liệu hôm nay lên cho tôi, nhanh một chút!”
“Có chuyện gì sao sếp? Tôi đang…”
“Đang cái gì? Cậu đi hơn mười lăm phút rồi, tôi đang rất gấp đó biết không?”
Lý Tiêu Nguyên nhìn cánh cửa trước mắt, lại nhìn sang hộp giấy treo bên cạnh mà lòng quặn thắt:
“Vừa rồi tôi đã xin phép sếp cho tôi nghỉ mười phút, nhưng mà tôi “đi” không được. Sếp, năn nỉ anh đó, cho tôi thêm mười phút nữa nha.”
Hóa ra cái tên ngốc này vẫn còn đang ở trong nhà vệ sinh, gân xanh trên trán Cung Duật giần giật, tức nghẹn cả lời. Cũng không biết đêm qua hắn anh cái khỉ gì mà từ sáng đến giờ đã xin phép “nghỉ giữa hiệp” ba lần rồi!
“Tôi tự đi.” Cung Duật nói xong liền cất điện thoại, tự mình xuống dưới tầng hai lấy tài liệu.
Lý Tiêu Nguyên theo anh đã lâu, làm việc cẩn thận lại năng suất, cho nên thấy hắn đau toát cả mồ hôi anh mới mềm lòng cho hắn rời khỏi vị trí. Vốn dĩ cũng không cần gấp làm gì, nhưng hiện tại Tô Kỳ không chịu nghe điện thoại của anh, anh phải về nhanh nhất có thể.
Thấy Cung Duật bất ngờ xuất hiện trước cửa phòng làm việc, một đám người bên trong đều trợn tròn mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476888/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.