“Không cần trả tiền nhà thật sao?” Tô Kỳ e rằng chuyện sẽ không đơn giản như thế.
“Tôi từng này tuổi rồi chẳng lẽ còn lừa em? Tôi cũng nên chăm sóc bạn gái mình chứ.” Tuy rằng trong lòng cũng mang âm mưu khác.
Cung Duật không dám để lộ nụ cười vô lại của mình, nghiêng đầu tìm áo mặc vào, bên tai vang lên giọng nói mềm mại:
“Vậy cũng được, đi thôi, chú mau đưa em về nhà dọn đồ.”
Người đàn ông lười biếng vươn tay về phía cô, cúc áo còn chưa kịp cài mà đã ngửa mặt nói:
“Ừ, lại đây, hôn một cái chào buổi sáng trước.”
Cô gái nhỏ tung tăng đi đến, bưng mặt anh lên hôn liên tục mấy cái, bờ môi mềm lướt qua ngũ quan của anh, mắt, mũi, môi, sau đó còn trượt xuống dưới chiếc cằm cương nghị. Không hiểu sao cô rất thích mùi hương trên người anh, mỗi lần ở cạnh nhau là không kìm chế được mà chu môi ra chùn chụt vài phát. Nếu không phải còn có việc cần làm, chắc cô nằm luôn trên giường ôm anh ngủ đến tận chiều rồi.
Cung Duật sung sướng hưởng thụ nụ hôn của Tô Kỳ, khi cô vươn đầu lưỡi nghịch yết hầu của anh, anh lập tức vươn tay đẩy cô ra, ánh mắt sâu thẳm mang theo dục vọng:
“Sáng sớm là lúc đàn ông ham muốn nhất, dạy em một lần rồi, em quên à?”
Nhẹ nhàng liếm môi, Tô Kỳ tinh nghịch đưa ngón tay lên sờ vào mặt anh rồi đáp:
“Em nhớ mà.”
Bởi vậy nên mới cố tình quyến rũ anh? Cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476886/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.