Sở Thức Sâm quay mặt qua: “Mẹ anh?” 
Hạng Minh Chương nhìn về phía trước: “Đúng vậy, bà Sở có quen.” 
Sở Thức Sâm lần trước đến nhà họ Hạng không nhìn thấy ba mẹ Hạng Minh Chương, họp mặt gia đình tại sao lại vắng mặt được? Vừa rồi trong điện thoại còn xưng hô là “Bạch tiểu thư”, có khi nào ba mẹ Hạng Minh Chương chia tay rồi? 
Nửa đoạn đường sau không ai nói gì, Hạng Minh Chương đưa Sở Thức Sâm về tới tận cửa. 
Trước khi xuống xe, Sở Thức Sâm nói: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.” 
Hạng Minh Chương tâm tình không tệ: “Thay tôi hỏi thăm bà Sở.” 
Sở Thức Sâm bèn nói: “Cũng thay đổi hỏi thăm bác gái.” 
“Không cần khách sáo.”. Hạng Minh Chương lười biếng ngả ra ghế sau, “Tôi chia cho bà ấy hai chai mật ong, bà ấy phải cảm ơn cậu mới đúng.” 
Sở Thức Sâm lùi lại hai bước, mắt nhìn xe Hạng Minh Chương biến mất trong khói bụi. Cậu về đến nhà, bên trong biệt thự còn lưu lại một nguồn sáng, phòng ngủ của chủ nhà vẫn còn đang bật điện sáng trưng. 
Bà Sở vẫn chưa ngủ, Sở Thức Sâm qua đó chào một tiếng, mặc dù cậu đối với chuyện gia đình của Hạng Minh Chương có hơi hiếu kỳ nhưng cũng không một hai muốn hỏi thăm. 
Quan hệ của bọn họ là cấp trên và cấp dưới, còn không tính là bạn bè, nên phân rõ giới hạn một chút. 
Hạng Minh Chương lái xe dọc theo cao tốc Hoàn Giang, ngày càng rời xa khỏi thành phố. Mạn Trang nằm ở ngoại thành, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-gio-chang-trom-trang/2569283/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.