Sảnh tiệc đầy người múa hát, bà Sở vốn dĩ có chút ngại ngùng, nhưng khi lên sân khấu liền như cá gặp nước, Hạng Minh Chương phối hợp theo, không nhịn được nói: “Bác gái, con sẽ không cản đường bác chứ.”
Bà Sở nói: “Người ta lấy chồng lúc còn trẻ, bác là một goá phụ đã tuổi này lại còn vụng về, không cười bác là bác đã cảm tạ trời đất lắm rồi.”
Hạng Minh Chương giơ tay đỡ bà Sở xoay người, ánh mắt quét qua bàn bên kia, nói: “Thức Sâm đang nhìn chúng ta.”
“Buổi tối nó có hơi mệt.” Bà Sở nói, “Cả buổi chiều không thấy nó ở Tĩnh Phổ, chắc là chơi mệt rồi.”
Hạng Minh Chương nói: “Bọn con buổi chiều ở trong thư phòng chơi cờ vua, tiêu hao trí óc.”
Bà Sở cười hì hì: “Thật hay giả vậy, Tiểu Sâm từ khi nào mà biết chơi cờ thế? Dù sao thằng bé trước đây hả, những trò chơi cần an tĩnh mười phút thôi nó cũng học không xong.”
“Vì thế nên em ấy mới thua con.” Hạng Minh Chương nắm chừng mực, “Vậy trước đây em ấy thích chơi gì, poker?”
Bà Sở nói: “Chuyện đó thì không có khả năng, dù có tiêu pha phung phí ít nhất cũng có giới hạn, nếu như đánh bạc thì nhà tan cửa nát mất. Lại nói, đánh bài cũng phải cần nhớ số, nhanh tay lẹ mắt, nó không chơi được đâu.”
Hạng Minh Chương cười nói: “Con cảm thấy em ấy một chút cũng không ngốc đâu.”
Bà Sở vui vẻ nói: “Ai mà biết được, mất trí nhớ xong lại sáng suốt ra, cũng xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-gio-chang-trom-trang/2569190/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.