Chương trước
Chương sau
Tòa nhà đã treo biển lên, Khoa học Kỹ thuật Diệc Tư chính thức đóng quân trong khu thương mại ở phía Nam Giang Ngạn.

Những lẵng hoa chúc mừng kéo dài từ cổng chính tòa nhà vào từ trong ra ngoài, chất đầy hai bên tường ngoài, tại sảnh đón khách ở tầng 1, dọc theo tấm thảm dài là một con đường hoa chào mừng.

Viễn thông Hạng Việt gửi tới ba lẵng hoa, một lẵng hoa đại diện cho công ty, một lẵng hoa đại diện cho toàn bộ bộ phận tiêu thụ, lẵng hoa cuối cùng chỉ đại diện cho mình Hạng Minh Chương.

Thẩm Nhược Trăn mặc một bộ tây trang màu đen, trên cổ áo cài một chiếc trâm thần hoa Flora, những chỗ hư hại đã được sửa lại, những viên đá quý được khảm lại vẫn sáng chói như thế.

Cậu dừng lại trước lẵng hoa mà Hạng Minh Chương gửi đến, rực rỡ sắc màu, cành lá xanh tươi, cậu với tay lấy ra một bông hồng đỏ đang nở rộ, ngửi lấy nụ hoa.

Bộ phận tiêu thụ ở tầng 6, bộ phận tư vấn tiền khi bán hàng ở tầng 7, Thẩm Nhược Trăn và bộ phận tiêu thụ làm việc trên cùng một tầng. Phòng làm việc của cậu là rộng rãi nhất, với tông màu trắng xám lãnh đạm sạch sẽ, có cửa sổ lớn hướng ra cảnh bờ sông cách đó không xa.

Trên bàn là một tấm biển chức vụ được cắt bằng pha lê ­—— Giám đốc điều hành.

Thẩm Nhược Trăn không có cảm giác quá mạnh mẽ với hàm tước, cho dù cao hay thấp, những gì cậu làm vì Diệc Tư sẽ không tăng thêm hay giảm đi, cậu thậm chí còn di chuyển bảng tên một chút, ở đối diện với mình đặt một chiếc bình nhỏ, cắm vào bông hoa hồng.

Bàn làm việc rất rộng và dài, giống với bàn làm việc của Hạng Minh Chương, Thẩm Nhược Trăn mở túi ra, lấy ra một khung ảnh và đặt nó bên cạnh màn hình hiển thị.

Bức ảnh trong khung được chụp tại chi nhánh Thâm Quyến của Hạng Việt, cậu và Hạng Minh Chương đang đứng cạnh nhau trong hành lang, nở nụ cười đậm nhạt vô cùng phù hợp.

Có người gõ cửa, Thẩm Nhược Trăn nói: “Mời vào.”

Châu Khác Sâm đẩy cửa đi vào, nói: “Hệ thống của công ty đã được điều chỉnh xong rồi, lát nữa con thử đăng nhập xem.”

Diệc Tư năm ngoái đã kết nối với Hạng Việt, hệ thống của hai bên đều được tối ưu hóa để tương thích. Bây giờ chuyển thành độc lập vận hành, còn phải thực hiện lại việc di chuyển dữ liệu. Thẩm Nhược Trăn kính phục nói: “Nhanh như vậy đã làm xong rồi sao.”

Châu Khác Sâm dẫn theo kỹ sư bắt đầu công việc từ sớm, hôm qua đã làm xong, ở công ty thử nghiệm suốt nửa đêm, sáng sớm về nhà tắm rửa thay quần áo, sau đó lại quay lại đi làm.

Thẩm Nhược Trăn bật máy tính, dặn dò: “Chú Sâm, chú phải chú ý đến sức khỏe.”

“Chú không sao.” Châu Khác Sâm tinh thần phấn chấn, chủ yếu là vì trong lòng vui vẻ, “Hai ngày nay nếu có vấn đề gì cứ tập trung lại phản hồi, chú sẽ cho người giải quyết chúng càng sớm càng tốt.”

Thẩm Nhược Trăn đã gửi một thông báo cuộc họp trong hệ thống, mọi người vừa mới chuyển đến, cần giải quyết các vấn đề khác nhau.

Hiện tại đang thiếu nhân lực, còn nhiều việc cần phải tự mình làm, Thẩm Nhược Trăn sau khi họp xong không ngừng đi gặp khách hàng, trở lại công ty thì trời đã tối.

Mọi người đều đã tan làm rồi, Thẩm Nhược Trăn không khoá cửa văn phòng, cậu ngồi trên chiếc ghế xoay lớn, cởi cúc bộ tây trang đã thắt eo cả một ngày.

Phần ngực hơi mở ra, cả người chợt thả lỏng, cậu thế nhưng lại nhớ đến lúc được Hạng Minh Chương ôm chặt trước mặt mọi người.

Lồng ngực bọn họ dán vào nhau, eo cũng chạm vào nhau, hai tay vòng qua vai, căn bản khiến cho người khác khó có thể đoán định được đó là cái ôm của bạn đồng hành trong công việc hay của tri kỷ.

Thẩm Nhược Trăn xoa xoa thái dương, cái ôm đó có lẽ sẽ dẫn đến những tin đồn ái muội, bất quá cũng không tính là tin đồn, bởi vì tư tình của bọn họ hoàn toàn là sự thật.

Vừa ngước mắt lên, bông hồng đỏ dưới ánh đèn trở nên vô cùng quyến rũ, làm tăng thêm một chút sắc đỏ cho khung cảnh văn phòng trang nghiêm lạnh lẽo, ánh mắt của Thẩm Nhược Trăn đảo đến bức ảnh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hạng Minh Chương.

“Hoa hồng có thể nở được bao lâu?”

Cậu vẫn còn cười, cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi, cầm chuột click vào tài liệu của bộ phận nhân sự, xử lý xong xuôi, lúc rời khỏi tòa nhà đã là sáng sớm.

Diệc Tư cần tuyển người mới, đội ngũ nghiệp vụ cần thiết lập cơ chế đánh giá và bồi dưỡng mới, cần thúc đẩy các dự án đang vận hành, Thẩm Nhược Trăn mỗi ngày đều có vô số công việc làm không xong, điện thoại không dám ly thân dù chỉ một giây, chỉ có đêm khuya đi ngủ thì thể xác và tinh thần mới có thể nghỉ ngơi.

Hạng Minh Chương chưa liên lạc với cậu, biết rằng cậu bận, chính mình cũng bận nên có chừng mực mà không làm phiền lẫn nhau.

Gần hai mươi ngày trôi qua trong nháy mắt, Diệc Tư đã ổn định về mọi mặt, Thẩm Nhược Trăn vẫn không thả lỏng, dồn hết mọi tinh lực vào dự án đang nằm trong tay.

Buổi tối tăng ca, cậu pha một cốc cà phê đen, quá nóng chưa uống được, dì Đường mang hộp giữ nhiệt đến đưa đồ ăn đêm.

Thương xót Thẩm Nhược Trăn vất vả, gần đây trong nhà đều nấu bữa đêm bảo tài xế mang đến tới, cậu nói: “Dì Đường, hôm nay sao dì lại chạy đi một chuyến thế này?”

Dì Đường lấy đi cà phê, mở hộp cơm ra, bưng lên một bình canh và hai cái sủi cảo cá tuyết (*),nói: “Ngày nào cũng để lại đồ thừa, dì đến giám sát con.”

(*) sủi cảo cá tuyết:



Lúc mệt mỏi không ăn được quá nhiều, Thẩm Nhược Trăn nhận lấy bát canh, thứ được hầm là lê thơm và khoai mỡ Trung Quốc, ngửi được mùi thơm thanh sạch ngọt ngào.

Điện thoại đột nhiên reo lên, là Hạng Minh Chương gọi đến.

Thẩm Nhược Trăn đeo tai nghe trả lời: “Alo?”

Hạng Minh Chương hỏi: “Còn đang bận sao?”

Giọng nói quen thuộc truyền đến tai, lực đạo ôn nhu, vuốt ve dây thần kinh đã căng thẳng trong nhiều ngày, Thẩm Nhược Trăn đột nhiên thả lỏng: “Không bận, đang ăn.”

Hạng Minh Chương nói: “Ăn gì vậy?”

Thẩm Nhược Trăn hình dung: “Canh thanh đạm.”

Dì Đường lườm cậu, ở bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ: “Con không phải thích ăn canh thanh đạm sao, có chút dầu mỡ thôi đều muốn cau mày, cà phê béo thì lại không chê, cả ngày uống cứ như nước ấy.”

Thẩm Nhược Trăn mỉm cười chấp nhận giáo huấn này, trước mặt trưởng bối không tiện nói chuyện, cậu cũng không thể nói gì quá mức, một lúc sau, không mặn không nhạt nói: “Hoa hồng đã héo hoàn toàn rồi.”

Hạng Minh Chương nói: “Đã bao lâu rồi, nhớ vứt đi, héo quá sẽ thu hút sâu bọ.”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Đây là lần đầu tiên trong đời nhận được hoa hồng đỏ, không nỡ vứt đi.”

Hạng Minh Chương cười thấp một tiếng: “Thẩm tiên sinh, em là đang ám chỉ anh tiếp tục gửi tới sao?”

May mắn mà nơi này rộng lớn, dì Đường đã đến ghế sofa trong khu vực tiếp khách, Thẩm Nhược Trăn hạ giọng, tao nhã đề ra yêu cầu: “Anh tự mình đến đưa đi.”

Hạng Minh Chương nói: “Tại sao?”

Thẩm Nhược Trăn không phát ra âm thanh, chỉ múc một thìa canh rồi uống, gia giáo của cậu không cho phép cậu gây ra bất kỳ tiếng động nào, nhưng cậu cố ý lộ ra một chút động tĩnh.

Hạng Minh Chương thúc giục: “Nói đi.”

Thẩm Nhược Trăn nhẹ thở ra, làm người ta mất hứng: “Không nói, mệt rồi.”

Hạng Minh Chương đâu có dễ bắt bí như vậy, nói:”Anh cũng mệt rồi, hôm nay nhận được lời mời dự tiệc ở nhà họ Sở, làm phiền thay anh xin lỗi bà Sở, anh không đi nữa.”

Thẩm Nhược Trăn sững sờ, sáng hôm qua hình như đã nghe bà Sở nhắc đến một câu, Diệc Tư cuối cùng cũng ổn định, muốn mời một vài người bạn đến nhà ngồi, cũng xem như một cách thể hiện tâm ý.

Lúc đó cậu đang xem tin tức buổi sáng nên không nghe kỹ, lúc này cũng không quản nhiều thế nữa, nói: “Cuối tuần gặp.”

Hạng Minh Chương nói: “Anh không đi —— ”

Thẩm Nhược Trăn ngắt lời: “Em sẽ đợi anh.”

Tiết trời đầu hè nóng lên rõ rệt, cảnh sắc trong vườn hoa nhà họ Sở vừa đẹp, ngày thứ bảy, cổng sắt chạm trổ được mở rộng, trên bãi cỏ bày một bộ bàn ghế.

Trong số các khách mời có nhóm người cao tầng của Diệc Tư, các đối tác kinh doanh đã hợp tác trong nhiều năm và luật sư Lôi, người đã vất vả trong vài tháng nay.

Hạng Minh Chương đến không tính là sớm lắm, xuống xe mang theo một hộp bánh kem nhỏ.

Anh vẫn luôn ngồi ghế khách quý, giống như lần đầu tiên đến nhà Sở vào mùa hè năm ngoái, đứng trên hành lang chờ người đến nghênh tiếp.

Thẩm Nhược Trăn đứng trên bậc thềm trước hiên nhà, mặc một chiếc áo sơ mi bằng cotton màu trắng, cao quý trầm tĩnh, phong độ của người tri thức rất đậm, ở cây cột bên cạnh có dây leo quấn vào nhau, một dây leo xanh rủ xuống cọ vào vai cậu, trông vô cùng sảng khoái.

Bà Sở ở bên trong vườn hoa, nhiệt tình nói: “Minh Chương đến rồi.”

Hạng Minh Chương gọi một tiếng “Bác gái”, ánh mắt đã trôi về phía Thẩm Nhược Trăn, đem người nhìn từ đầu đến chân vài lần, nói: “Giữa đường lấy bánh nên đến trễ, thật ngại quá.”

Bà Sở cả gương mặt đều là vui vẻ: “Không muộn đâu, nhưng bánh có hơi nhỏ, bác thấy là chỉ đủ cho một người ăn.”

“Không phải con keo kiệt.” Hạng Minh Chương nói: “Muốn lấy lòng người ta thì phải một lòng, nếu không người ta không thèm nhìn tới.”

Thẩm Nhược Trăn lặng lẽ đi tới, nghe thấy hồ ngôn loạn ngữ của Hạng Minh Chương, bèn đặt điều: “Khách cần phải đăng ký.”

Hạng Minh Chương nói: “Vậy em giúp anh ký đi, có cần lễ vật đi kèm không?”



Bà Sở biết điều rời đi, vườn hoa quá náo nhiệt, Thẩm Nhược Trăn đưa Hạng Minh Chương vào biệt thự, đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn nhiều.

Hạng Minh Chương hỏi: “Không cần ở hành lang đón khách sao?”

Thẩm Nhược Trăn trả lời: “Em đang cung kính đợi anh mà thôi.”

Trên bàn ăn và bàn trà đều có điểm tâm và đồ ngọt, Hạng Minh Chương tự cầm phần mình mua nói: “Anh khát rồi, có gì uống không?”

Nước trái cây và trà đều có sẵn, bà Sở còn thuê một bartender rượu chuyên nghiệp, Thẩm Nhược Trăn nói: “Anh muốn uống gì?”

Hạng Minh Chương giả bộ như vô ý: “Vodka.”

Thẩm Nhược Trăn ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt dí dỏm của Hạng Minh Chương, bọn họ đang ở trong góc phòng khách yên tĩnh, rèm cửa bị kéo lên, ánh nắng chiếu vào giữa hai người.

Ý cười trong mắt Hạng Minh Chương nhạt dần, trở nên nghiêm túc, như thể đang muốn bù đắp khoảng cách gần một tháng không gặp, không hề dời đi, Thẩm Nhược Trăn bị nhìn đến nóng mặt, vội vàng đi lấy hai ly champagne.

Những người khác đến chào hỏi, hai người gật đầu đáp lại, sau khi uống champagne giải khát, không ai muốn xã giao, Thẩm Nhược Trăn đưa Hạng Minh Chương lên tầng 2 lười biếng trốn.

Trong phòng ngủ, cửa ngoài sân thượng để mở, cây đàn Steinway được phủ lên một lớp rực rỡ.

Hạng Minh Chương đặt bánh kem xuống, đi đến trước đàn piano ngồi xuống, anh nhấc nắp đàn lên, cử động tay chơi một chuỗi các nốt nhạc.

Thẩm Nhược Trăn cảm thấy rất vui tai, ngồi ở bên cạnh, cậu căn bản chưa bao giờ chạm vào đàn piano, nói: “Học một bản nhạc có khó không?”

“Không khó.” Hạng Minh Chương cầm lấy một bàn tay của Thẩm Nhược Trăn, đặt lên phím đàn ước chừng, “Ngón tay mảnh khảnh, chiều ngang đủ rộng.”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Có nghĩa là có thiên phú sao?”

Hạng Minh Chương thuận theo cậu: “Đúng, có thể chơi được nhạc của Tchaikovsky.”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Đừng có lừa người.”

Hạng Minh Chương nắm lấy eo Thẩm Nhược Trăn, ôm cậu lại gần hơn, lôi lôi kéo kéo, niết eo xong thì ôm lên đùi.

Khung xương của một người đàn ông trưởng thành sẽ không nhỏ như vậy, Thẩm Nhược Trăn bị mắc kẹt giữa Hạng Minh Chương và cây đàn piano, giống như một con thú bị mắc kẹt không có nơi nào để trốn, cậu nói: “Em vẫn là không học nữa đâu.”

Hạng Minh Chương không miễn cưỡng, nhưng cũng không buông ra, từ phía sau vòng qua Thẩm Nhược Trăn nói: “Em biết anh có dụng ý khác (*).”

(*) bản gốc là 醉翁之意不在酒, ý của Tuý Ông không nằm ở rượu, có nghĩa là có dụng ý khác

Thẩm Nhược Trăn nói: “Cũng không nằm ở Tchaikovsky.”

Hạng Minh Chương khẽ cười, ngửi làn da trơn nhẵn sau gáy Thẩm Nhược Trăn, đã lâu không gặp, trong điện thoại thì vòng vo không đáp, anh dứt khoát thẳng thắn hỏi: “Em có nhớ anh không?”

Dưới tầng là vườn hoa, có thể nghe rõ tiếng cười nói của khách khứa, Thẩm Nhược Trăn nhìn ra sân thượng, cảm thấy như thể bị phơi bày trước mặt mọi người.

Hạng Minh Chương xoay người Thẩm Nhược Trăn lại, chỉ cần móc chân là có thể ôm lên, anh nhéo eo đối phương: “Nói đi, nhớ anh không?”

Thẩm Nhược Trăn ăn đau: “Mời anh đến đây làm khách, anh có phải quá càn rỡ rồi không?”

Hạng Minh Chương nói: “Ngày đẹp thế này, anh tự đến nhà, em nên cố gắng hết sức với tư cách là chủ nhà chứ.”

Thẩm Nhược Trăn không cẩn thận đụng vào các phím đàn piano, âm trầm đến sợ hãi, cậu đột nhiên rút tay lại bám lên vai Hạng Minh Chương, đúng lúc Hạng Minh Chương ngẩng mặt lên, đôi môi mỏng dán lên má cậu.

“Bánh kem vị gì thế?” Thẩm Nhược Trăn quay đầu hỏi.

Hạng Minh Chương nói: “Vải thiều mà em thích.”

Thẩm Nhược Trăn hôn anh, tự mình nhắm mắt lại trước, tự lừa mình dối người giả vờ như đang không cợt nhả trước đàn piano.

Trên bãi cỏ dưới sân thượng, luật sư Lôi đang nói chuyện với bà Sở.

Mặt trời chói chang, bà Sở cau mày, lộ ra chút nghi hoặc: “Bà nói gọi là gì… Thẩm Nhược Trăn?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.