Trên đường đến đây Thẩm Nhược Trăn đã lường trước được sẽ mất bình tĩnh lúc gặp mặt, cậu đã chuẩn bị xấu hổ ray rứt và sám hối, không dám hoang tưởng bà Sở thế nhưng lại tha thứ cho cậu, vẫn xem cậu như con trai.
Đứng dậy đi vòng qua sau bàn, cậu khuỵu gối nửa quỳ bên cạnh ghế của bà Sở, nói: “Gọi thế nào cũng được.”
Bà Sở hỏi: “Mẹ con gọi con là gì?”
Thẩm Nhược Trăn hơi nghẹn ngào: “Gọi là Nhược Trăn, hoặc là … Thanh Thương.”
“Thanh Thương, là nhũ danh sao?” Bà Sở đưa tay lau gò má của Thẩm Nhược Trăn, “Tao nhã như vậy, gia đình nhất định phải xuất thân từ văn học, mới có thể dạy dỗ được người như con.”
Thẩm Nhược Trăn bức thiết muốn nói với bà Sở, cậu là người lai lịch bất minh, cậu có đủ ỷ lại và tín nhiệm, nhưng sợ rằng sự thật quá ly kỳ, làn sóng vừa mới lắng xuống lại dấy nên một trận sóng khác.
Cậu cam kết: “Thân thế của con sau này sẽ từ từ kể cho mẹ, có được không?”
Bà Sở nắm lấy vai cậu, đỡ cậu đứng dậy rồi gật đầu.
Trong nhà hàng không có khách nào khác, cả Thẩm Nhược Trăn và bà Sở đều đang khóc, thực sự khiến người khác chú ý, quản lý do dự mang đến một xấp khăn giấy dày, Thẩm Nhược Trăn nhận lấy lau nước mắt cho bà Sở, lại gọi một tiếng “Mẹ” nữa.
Bà Sở đã ba ngày không nghe thấy xưng hô này, nhưng lại cảm thấy như thể đã lâu lắm rồi.
Tâm tình đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-gio-chang-trom-trang/2569068/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.