Với thu nhập của Trì gia, e rằng một năm cũng không kiếm được số tiền mua bộ đồ này của Lê Bắc Niệm.
Ngoài việc làm bà hai của người ta, Dương Lương Vũ không nghĩ ra điều gì khác.
Lê Bắc Niệm phì cười, nói: “Người như anh còn có mặt mũi bảo mình biết nhìn hàng? Hàng nhái còn chưa từng thấy qua, thật tầm thường.”
Dương Lương Vũ chợt sầu não, dò xét Lê Bắc Niệm một lượt từ trên xuống dưới, có chút không dám tin: “Hàng nhái à?”
Lê Bắc Niệm không quan tâm anh ta nữa, đi lên trước ký tên có mặt.
Dương Lương Vũ đứng đó, tâm trạng đang căng thẳng cũng dịu dần đi.
Cũng đúng, hiện nay có rất nhiều nơi làm hàng nhái nên đâu đâu cũng lẫn lộn thật giả.
Với tính xấu của Trì Bắc Niệm, sợ rằng cũng không làm nổi kẻ thứ ba.
Dương Lương Vũ đã cảm thấy yên tâm.
Nói thế nào đi nữa thì Trì Bắc Niệm cũng xem như là người được anh ta tiến cử vào, nếu người được tiến cử là một người kiếm ăn nhờ thân thể thì anh ta không còn mặt mũi nào nữa.
Thiện Ân nhìn Lê Bắc Niệm, tiến đến bắt chuyện: “Chào cô, tôi tên Thiện Ân, chắc cô là Trì Bắc Niệm?”
“Đúng vậy.”
Thiện Ân chỉ cao 1m6 nên lúc nhìn Lê Bắc Niệm phải hơi ngẩng đầu lên: “Cô cao quá, trông thật xinh đẹp, tôi thấy khi nãy đạo diễn Dương tìm cô nói chuyện, cô quen đạo diễn Dương hả?”
Đây là... đến nghe ngóng quan hệ sao?
Lê Bắc Niệm mỉm cười thân thiện: “Hàng xóm thuở nhỏ.”
“À...” Thiện Ân gật gật đầu, không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-cuoi-99-ngay-chu-tich-hay-de-dat/1375880/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.