Vừa nghĩ như vậy, anh ta nhìn thấy Lê Bắc Niệm hướng về phía mình chạy bước nhỏ, càng thêm chắc chắn khả năng này.
Không giả bộ nữa?
Mục Đông Lâm trong lòng cười lạnh, trên mặt vẫn trấn định tự nhiên, mặt mày thanh lãnh âm trầm.
Hai tay đút trong túi quần, trong phút chốc liếc liếc mắt.
Mục Vân quản gia đứng ở phía sau, dáng người thẳng tắp, một thân tây trang màu đen chỉnh chủ, thoạt nhìn ước chừng trên dưới bốn mươi năm mươi tuổi, khuôn mặt cung kính.
"Đại thiếu gia, lão gia ở bên trong đợi cậu."
Mục Đông Lâm đem chìa khóa xe ném cho Mục Vân, tiếp theo, bước về phía cửa lớn nhà mình, thuận miệng lên tiếng: "Ân, đã biết."
Mục Vân sau khi tiếp lấy thì nhìn hướng người nhà họ Lê phía sau, còn chưa lên tiếng, đã nhìn thấy Lê Bắc Niệm vô cùng lo lắng chạy chậm về phía này.
"Xin lỗi xin lỗi, nhường đường một chút."
Thanh âm Lê Bắc Niệm.
Mục Đông Lâm đang bước dừng lại một chút, còn chưa quay đầu, liền cảm thấy một trận gió nhẹ lướt qua.
Lê Bắc Niệm giống như là không nhìn thấy hắn, tiếp tục chạy bước nhỏ về phía trước.
Mục Đông Lâm khẽ giật mình, nhìn qua cô bộ dáng cao gầy đơn bạc thanh lệ, ngực cực kì khó chịu.
Đây là ý gì?
Cô gái này, chẳng lẽ bị mù hay sao?
Hắn rõ ràng đứng ở chỗ này, cô cũng không biết tới chào hỏi một câu?
Rõ ràng, trước đó mấy lần gặp mặt, cô giống như keo chó hận không thể dán ở trên người anh ta.
Từ lần trước ở cục cảnh sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-cuoi-99-ngay-chu-tich-hay-de-dat/1375866/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.