Xem thường, khinh miệt.
Một bộ dáng cao cao tại thượng, nhìn cô như sâu như kiến.
Lê Bắc Niệm mắt đen sâu như màn đên nhìn anh ta, môi cong cong hỏi:
“Nếu tôi qua được thì sao?”
“Xuy, vậy Dương Lương Vũ tôi theo họ cô!”
Lê Bắc Niệm lạnh nhạt câu môi, nhìn anh ta chậm rãi nói:
“Không cần theo họ tôi, không bằng làm cái gì thực tế chút đi, nếu tôi lần này thử vai có thể thông qua, anh đáp ứng tôi một điều kiện.”
Dương Lương Vũ lại cảm thấy không thể nào có thể xảy ra chuyện đó, khinh thường nói:
“Đừng nói một, mười điều kiện cũng được!”
“Vậy thì mười điều kiện.”
Dương Lương Vũ chậm lại một nhịp, buồn bực nhíu mày:
“Cô sao lại không biết xấu hổ như vậy!”
Lê Bắc Niệm trợn mắt nhìn anh ta:
“Anh không phải muốn đổi ý đó chứ? Mọi người mau mau nhìn, anh ta muốn đổi ý!!”
Mọi người xung quanh nhịn không được cười anh ta chế nhạo.
Đối mặt với thái độ xung quanh, Dương Lương Vũ tức giận, quát:
“Tôi nếu đổi ý, chính là con chó nhỏ, quỳ xuống dập đầu gọi cô là bà nội.”
“Được!”
Lê Bắc Niệm hài lòng, cúi đầu xem kịch bản.
Bên cạnh có người nhìn thấy vậy, nhắc nhở:
“Không cần xem kịch bản, không thử vai chính thức, cô có thể tự do phát huy.”
Lê Bắc Niệm gật đầu hiểu ra, cảm kích nói: “Cám ơn!”
Lại quay sang nói với Dương Lương Vũ: “Tới đi.”
Dương Lương Vũ một bộ dạng chẳng thèm để ý đến, đứng dậy nói với cô:
“Tôi cho cô cái vinh hạnh này.”
Sau đó dắt cô vào sân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-cuoi-99-ngay-chu-tich-hay-de-dat/1375859/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.