"Quản chế rồi cũng là một kết quả, ăn trộm chính là ăn trộm!"
Người phụ nữ kia không thuận theo không ngăn trở, một đôi mắt lại nhìn Mục Đông Lâm không thôi.
Mang theo dò xét, mang theo kinh diễm.
Vẻ mặt Mục Đông Lâm như thường, chỉ khi không có người như vậy.
"Quản chế... Tôi đi xem!"
Người nọ xoay người đi, người phụ nữ kia vẫn nhìn chằm chằm Mục Đông Lâm như cũ, hỏi:” Chàng trai, cậu là người nào của cô bé này?"
Mục Đông Lâm lại như không nghe thấy, liếc mắt nhìn Lê Bắc Niệm, chán ghét trào phúng nói: "Mặt thật dài."
Trái tim Lê Bắc Niệm hung hăng bị nhéo lại một chỗ, khó chịu, ấm ức.
Người này, cảm thấy mất mặt sao?
Anh luôn là như vậy, cao cao tại thượng, thái độ tự cao tự đại.
Đối với người vợ là cô này, cũng không quan tâm chút nào.
Trưởng bối để anh cưới, anh liền cưới.
Chỉ là, sau khi cưới về, cũng không coi cô là vợ, mà là một vật trang trí di động.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt của Mục Đông Lâm quen thuộc đến tận xương tủy hiện ra, Lê Bắc Niệm cười lạnh một tiếng: "Không cho anh một cơ hội lộ mặt, người ta còn tưởng rằng vợ tương lai của Mục Đông Lâm là kẻ tốt lành gì."
Người phụ nữ kia cả kinh, nói: "Thì ra hai người là vị hôn phu vị hôn thê nha, chàng trai ánh mắt cậu bị sao vậy, vừa ý tên trộm như thế này?"
"Đúng vậy, có vài người mắt bị mù thật." Lê Bắc Niệm phụ họa, thấy mặt Mục Đông Lâm càng âm trầm, độ cong khóe môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-cuoi-99-ngay-chu-tich-hay-de-dat/1375849/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.