Ra khỏi toàn nhà sau trường, cô mới nói:
“Có phải em mà không đến kịp.
Anh sẽ đánh anh ta không?”
“Anh ta rất đáng đánh.” Hình như anh còn chưa hết giận, khi nói câu này có hơi lớn tiếng.
“Đúng là anh ta đáng đánh.
Em đã đánh anh ta rồi” Sơ Tình nghiêng đầu nhìn anh.
“Sau này, em đừng đánh nữa.
Sẽ đau tay, anh đánh thay em.”
Điềm Thuỵ vuốt ve tay cô, thật sự là sợ cô do đánh người mà đau tay.
Điềm Thuỵ dung túng cho mọi việc cô làm, chỉ duy việc làm bản thân cô bị thương thì anh rất cứng rắn, nói sao cũng không được.
Cô đành phải đáp ứng theo anh.
Mọi chuyện cũng dần khép lại sau ngày hôm đó.
Thời gian sau này, Sơ Tình và Điềm Thuỵ đều tập trung cho những dự án của riêng mình.
Cả hai đều có những thành tích vượt trội hơn các sinh viên khác.
Vào thời điểm năm mới của năm thứ tư, Sơ Tình dẫn Điềm Thuỵ về ra mắt ba mẹ.
Ban đầu cô vốn còn lo sợ ba mẹ sẽ vì gia cảnh của anh mà khó chấp nhận.
Nhưng bất ngờ là, ba mẹ cô lại rất thương xót cho tình cảnh của anh.
Cũng đồng ý cho bọn cô quen nhau.
Cô bàn với ba mẹ về việc sau tốt nghiệp cô muốn đăng kí kết hôn với anh, ba mẹ tuy thấy có hơi sớm nhưng nghe nói cô và anh đã quen nhau năm năm thì cuối cùng cũng đồng ý.
Riêng anh trai cô, anh ấy từ chối kịch liệt.
Khi thấy chống đối không tác dụng, liền ngồi đàm đạo với Điềm Thuỵ cả một đem,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-vua-rang-nang-vua-len/3884188/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.