Khi hai người đi được khoảng cách xa, anh mới dừng lại nói:
“Sơ Tình, tớ thật sự không nhớ cậu ta có đưa thư.
Lỡ như cậu ta có chuyện quan trọng gì muốn nói với cậu.
Cậu sẽ không giận chứ?”
Quen cô lâu ngày, Điềm Thuỵ biết cô khá mềm lòng.
Anh học theo trong phim, dù đúng hay sai con trai vẫn nên nhận lỗi trước thì sẽ được tha thứ, nên anh mới chủ động nói với cô.
Quả nhiên, sau khi nghe anh nói, Sơ Tình liền vứt sạch nghi ngờ trong đầu.
Cô có điên mới nghĩ anh sẽ làm những chuyện như giấu thứ.
Điềm Thuỵ nhà cô rất đơn giản, không có như thế.
Có lẽ là anh quên ở đâu đó thật.
“cậu đừng nghĩ nhiều.
Lần sau cậu để ý một chút là được rồi.
Đừng làm mặt như thế.
Không đẹp đâu!” Cô trái lại còn an ủi Điềm Thuỵ sợ anh sẽ nghĩ nhiều nếu cô trách móc.
Điềm Thuỵ gật đầu, sau lại đi theo cô vào lớp.
Anh nghĩ thầm, có lẽ anh nên làm gì đó để cô chỉ có thể để ý đến anh.
—————
Hai ngày sau, Sơ Tình không thấy anh đi học, hỏi giáo viên cũng nói là không gọi được cho anh, đang định đến nhà anh.
Sơ Tình nói với giáo viên rằng cô sẽ đến sau đó báo lại với chủ nhiệm.
Sơ Tình quen đường, đi vào khu phòng trọ của Điềm Thuỵ, gõ cửa liên tục mấy tiếng cũng không thấy anh trả lời.
Cô sốt ruột gọi thở sửa khoá của khu đến mở.
Vô được tới nhà cô thấy đèn tắt tối om không chút ánh sáng, cô lên tiếng gọi:
“Điềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-vua-rang-nang-vua-len/3884172/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.