Chân như bị gắn tạ, Cô cứ thế trơ mắt nhìn Điềm Thuỵ bị chiếc xe SUV đâm trúng.
Sơ Tình vội chạy lại hét lên một tiếng, mọi người xung quanh cũng vây lại. Cô lục tung giỏ xách để lấy chiếc điện thoại. Run rẩy bấm gọi cho đội cứu hộ, nước mắt trực trào.
“Alo, ở trên đường số 10 có người bị tông xe, mau lên giúp tôi. Anh ấy sẽ không chịu được mất…” Đầu dây được bắt máy, cô nói nhanh.
Khoảng 15 phút sau có đoạn xe cứu thương đi tới. Nhân viên y tế đưa anh lên cáng, kiểm tra nhịp tim… mọi thứ. Đâu đó khoảng mười phút sau, từ xa cô lại thấy nhân viên y tế đắp chiếc khăn trắng lên mặt anh.
Sơ Tình như mất đi lý trí chạy lại nắm chặt lấy tay anh, khóc nấc lên không muốn rời khỏi.. Lúc này có người hỏi cô “Cô có quan hệ gì với nạn nhân?”
“Bạn, tôi là bạn của anh ấy.” Sơ Tình yếu ớt trả lời.
Vị cảnh sát mời cô sang một bên để lấy thông tin, quá trình đó cô như một cái máy lặp đi lặp lại. Chỉ mong thật nhanh để quay lại với Điềm Thuỵ.
Ba mẹ của Điềm Thuỵ còn sống, nhưng cũng chẳng coi anh là con. Đúng hơn thì coi Điềm Thuỵ như cái máy rút tiền. Anh cật lực làm việc, một ngày 16 tiếng cũng không đủ để đáp ứng cái nhà kia.
Anh cũng có bạn gái, nhưng mà có thể cô ấy không chịu được cảnh gia đình Điềm Thuỵ như vậy, cộng thêm lượng làm việc lại nặng không có thời gian chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-vua-rang-nang-vua-len-y-nuong/2903850/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.