Lời còn chưa hết nói thì thấy cổ tay bị một người nắm lấy, cô quay đầu lại nhìn là Điềm Thuỵ. Anh nhìn cô, môi nhấp nháy như nói ‘Cám ơn’ sau đó anh kéo cô ra phía sau mình, che chắn cho cô.
“Mẹ có thể trở về, đợi con tan học chúng ta nói tiếp. Còn không sẽ không có đồng bạc nào cả”. Lần đầu tiên, anh đưa ra lời đề nghị.
Bà ta ngạc nhiên vì giọng nói cứng rắn của anh, đôi mắt rối rắm liếc mắt qua lại một hồi, lại nói:
“Con nhớ phải về nhà, còn không ngày mai mẹ lại đến trường”. Bà ta nói xong liền quay người bỏ đi luôn.
“Thật là.. người gì không biết!” Sơ Tình đứng phía sau bất mãn lầm bầm.
Điềm Thuỵ có chút bất đắc dĩ nhìn cô: “Đi thôi”. Anh nói
“Cậu không sao đấy chứ?” Sơ Tình theo phía sao hỏi anh.
“Ừm. Không sao” Anh cười nói
“Thực ra, cậu đừng buồn những gì mẹ cậu nói. Con cái đúng là có bổn phận chăm sóc, phụng dưỡng cha mẹ, nhưng đó là việc của sau này, hiếu thuận trong khả năng của mình. Đừng để việc này làm cậu kiệt sức cả về tinh thần lẫn thể chất. Phải giữ sức khoẻ của bản thân”. Sơ Tình không biết phải an ủi anh như thế nào, đành chia sẻ ít lời.
Điềm Thuỵ không trả lời, nhưng bước chân đã đi chậm lại như đang chờ cô.
Ánh nắng chói chang, chiếu xuống in hai bóng người đang đi trong sân, một cao một thấp.
Ban nãy, Điềm Thuỵ nắm tay cô kéo xuống, Sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-vua-rang-nang-vua-len-y-nuong/2903842/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.