Có lẽ, lời Điềm Thuỵ hôm qua nói với ba mẹ, bọn họ đã nghe lọt. Hôm nay, anh không thấy họ đến trường, cũng thở nhẹ ra một hơi.
Thể dục là tiết cuối cùng trong lớp, hôm nay mọi người chơi thể thao tự do. Đám con gái thì tụ tập ngồi nói chuyện. Tụi con trai thì chơi bóng rổ.
Điềm Thuỵ chỉ là ít nói, nhưng nói về thể thao anh cũng rất nhiệt huyết như bao người con trai khác. Trong bộ đồng phục, Sơ Tình thấy anh năng động chơi cùng mọi người. Cô cũng hi vọng anh luôn vui vẻ như vậy.
Lớp mồ hôi nhễ nhại, ướt thẫm tóc và áo anh, dính vào người.
“Điềm Thuỵ đẹp trai nhỉ, trước đây không hay thấy cậu ấy chơi thể thao. Bây giờ nhìn lại Điềm Thuỵ vừa đẹp trai, vừa học giỏi, chơi thể thao cũng tốt”. Sơ Tình ngồi kế bên nghe đám con gái bàn luận.
Cùng học với lớp cô còn có hai lớp khác, xung quanh đều là tiếng đàm luận về Điềm Thuỵ.
“Đẹp trai thì được gì, không phải cũng là một người nghèo sao, lại còn phải gồng nuôi cả nhà. Ai quen cậu ta, cả đời chắc không thấy ánh mặt trời quá”. Một bạn học nữ khác chế giễu.
Có lẽ việc này, luôn ghi nhớ trong đầu mọi người. Cô cũng không thể bắt người khác phải theo ý mình, chỉ cần đừng nói trước mặt hay làm việc gì quá đáng là được, cô cũng không quản hết miệng bọn họ. Làm quá có khi còn phản tác dụng, khiến mọi người nghĩ Điềm Thuỵ rất không tốt.
“Còn chưa chắc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-vua-rang-nang-vua-len-y-nuong/2903832/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.