Quân Ninh nghe được cách gọi của cô, trong lòng nổi lên sự buồn bực khó nói, anh ta cố gắng gạt phăng thứ cảm giác này, trả lời.:
“Việc anh đề xuất, em đã nghĩ đến đâu rồi?”
Sơ Tình có chút mất kiên nhẫn, không biết cô phải nói đến bao nhiêu lần.
“Đàn anh, em nghĩ rằng em đã nói rõ về quyết định của mình rồi ạ. Em có dự định sẽ thi với tư cách cá nhân.”
Vẻ mặt Quân Ninh trở nên khó coi, Sơ Tình không biết điều mọi lần đều từ chối anh ta, cô không biết có bao nhiêu người muốn tham gia đội thi của anh ta mà không được sao. Sơ Tình được mời mà không biết trân trọng. Bàn tay đang cầm tài liệu của anh ta siết chặt:
“Em không tham gia có phải vì anh ta không?” Anh ta hất nhẹ gương mặt về phía Điềm Thuỵ, nói tiếp: “Em không biết cuộc thì này có bao nhiêu quan trọng với sinh viên à, mà năm lần bảy lượt em từ chối muốn tham gia cá nhân.”
Nói cô thì thôi, lại còn hướng câu chuyện về Điềm Thuỵ, cô tỏ vẻ chán ghét, nhấn mạnh:
“Việc này không liên quan đến anh ấy, anh không cần phải đưa anh ấy vào câu chuyện này. Về cuộc thi, vốn dĩ ngay từ ban đầu tôi đã quyết định thì bằng tư cách cá nhân rồi, không phải không tự lượng sức mình, mà là tôi hoàn toàn tin vào năng lực của mình. Tôi có thứ để kiêu ngạo. Tôi nghĩ sau này hi vọng đàn anh Quân Ninh không tìm đến tôi nữa. Cám ơn lời mời của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-vua-rang-nang-vua-len-y-nuong/2903794/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.