Đầu năm qua đi chưa được mấy ngày, Lục Học Nhi nhận được điện thoại từ trợlý của cha, gọi cô ấy đến bệnh viện Cảnh Sơn, đừng gọi Lục Thích.
Lục Học Nhi không dám đi một mình, hơn nữa nghe thấy câu dặn dò cuối cùng,trong lòng cô ấy vô cùng bất ổn, bắt đầu vắt óc nhớ lại gần đây có làmsai chuyện gì không, tới hôm sau, cô ấy vẫn thấp tha thấp thỏm, mang dìNguyệt và đứa bé đến bệnh viện.
Khi cô ấy đi vào phòng bệnh, y tá đang cầm cốc, bưng chậu rửa mặt, hầu hạông Lục súc miệng. Lục Học Nhi mỉm cười, nhỏ giọng gọi: "Cha."
Ông Lục liếc cô ấy, tiếp tục súc miệng hai cái, nhận lấy khăn mặt lau miệng, hất cằm: "Đi ra ngoài."
Y tá lập tức thu dọn đồ đạc ra ngoài.
Lục Học Nhi nhận lấy con từ trong lòng dì Nguyệt, đưa cho ông Lục xem, lấylòng nói: "Cha, đã lâu cha không gặp cháu ngoại rồi, cha nhìn xem nó cómập mạp, đáng yêu hơn không?"
Ông Lục nhìn một lát, vươn ngón trỏ, chọc đứa bé, Lục Học Nhi vui vẻ: "Đáng yêu nhỉ, giống y như con ngày trước."
"Trước đây con không đẹp bằng nó." Ông Lục ôm đứa bé vào lòng.
"Ý cha nói gen của cha và mẹ không tốt sao?" Trong lòng Lục Học Nhi yên ổn hơn chút, ngồi xuống bên cạnh giường, "Gần đây thân thể cha có khỏe hơn không ạ?"
"Còn biết quan tâm đến thân thể của cha?"
"Sao cha lại nói thế, cha là cha con mà, sao con có thể không quan tâm chứ, không phải con sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-va-dat-cach-nhau-mot-soi-day-thung/3115596/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.