Khánh Châu gặp phải lũ lụt, hôm sau tổng bộ SR nhận được điện thoại cứu việnchống lũ từ bộ chỉ huy, lập tức phái phân đội đến ngay khu vực thiêntai, phân đội Nam Giang mang theo trang bị cứu viện trên nước, sai mườimột người chuẩn bị xuất phát vào buổi chiều.
Khi Chung Bình lên xe mới phát hiện trong xe có thêm một người, ánh mắt ra hiệu cho đội trưởng Hà.
Đội trưởng Hà: "Nhà chị gái cô ấy ở Khánh Châu, hiện tại không liên lạcđược điện thoại, cho nên muốn theo chúng ta cùng đi xem."
Chương Hân Di ngồi ở ghế sau, tinh thần không tốt lắm, cũng không còn ăn mặcchải chuốt như bình thường, cả người vô cùng lo lắng căng thẳng. Cô tagiải thích: "Nhà chị tôi ở thị trấn Vạn Thông ngay Khánh Châu, lúc xemtin tức tôi lập tức gọi điện thoại qua, nhưng không gọi được."
Chung Bình gật đầu: "Bình tĩnh một chút, cô tiếp tục gọi thử đi."
Khánh Châu cách Nam Giang khá xa, ba xe lên đường xuất phát, trên đường đithay đổi người lái, thời tiết không tốt, tình hình giao thông cũng kém,phải nắm chặt thời gian chạy tới, khi đoàn xe đến địa giới Khánh Châuthì trời đã tối.
Đường ở nội thành Khánh Châu ngập nước nghiêm trọng, cây cối ven đường bị tàn phá, tấm biển cửa hàng cũng bị hư hại. Đoàn xe nghỉ ngơi một lát, ăncơm tối trước.
Chung Bình đang cầm bát cơm, nhắn tin thoại cho cha mẹ, gửi xong di động hết pin, tắt máy.
Nhóm đội viên sốt ruột cứu viện, Chương Hân Di lo lắng cho gia đình chị gái, ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-va-dat-cach-nhau-mot-soi-day-thung/3115538/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.