Người đang đau khổ không nên nhận được sự an ủi, một khi được an ủi sẽ càngthêm tùy tiện, rõ ràng khi một mình có thể chịu đựng được, nhưng khiđược người khác an ủi sẽ tràn ra như đê vỡ.
Hành lang im ắng, tiếng khóc thút thít giống như mưa bụi lạnh lẽo ngoài cửa sổ.
Chung Bình dùng hết sức khóc, ngực khó chịu, thở hổn hển, cơ thể run rẩy, lời nói đứt quãng: "Tôi biết... ngày đó không nghĩ gì đã tự hành động...trái với quy định, cứu người trước hết phải... bảo đảm an toàn cho chính mình, tôi không phải khoe khoang... anh hùng..."
Lục Thích ôm cô, thấp giọng nói: "Tôi biết, em chỉ muốn cứu người thôi."
Chung Bình hoàn toàn không nghe thấy lời nói của anh, cô trút hết ra: "Nếungày đó tôi mất, tôi sẽ còn bị mắng, xã... dư luận xã hội chính là nhưvậy, sao tôi không biết chứ... Tôi không muốn làm cho cha mẹ lo lắng,tôi không nói gì với họ... nói..."
"Chú... Chú Võ chú ấy... Tôi... Tôi không phải chưa từng thấy người chết, nhưng đây là người quen... người quen đấy, chú ấy ngay cả tiền ăn cơm cũngkhông đủ, mấy nghìn... giám định cha con tốn mấy nghìn, chú ấy cũnglàm..."
"Tôi biết phải lý trí... phải lý trí... Bọn họ nhìn đều đã quen, phải lý trí..."
Cuối cùng Chung Bình không ngừng lặp lại "Phải lý trí... Phải lý trí..."
Giống như lặp lại ma chướng, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Lục Thích chưa từng thấy ai khóc thành như vậy, khóc đến mức thở hổn hển, run rẩy, môi cũng khô nứt ra.
Ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-va-dat-cach-nhau-mot-soi-day-thung/3115507/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.