Lục Thích vẫn còn đang hoa mắt chóngmặt, sau khi nghe vậy thần sắc càng kém: “Chậc, ai nói là tôi đến chơithế, sao không thích hợp với tôi?”Chung Bình còn đang nghịch túi khăn giấy, chậm chạp nói: “Không bằng anh trả lời tôi mấy câu hỏi đi?”Lục Thích lạnh lùng: “Nói.”
Chung Bình hỏi: “Lần trước anh chạy cự li dài là khi nào?”Lục Thích: “…”
Chung Bình: “Trong nhà không có giày thể thao sao?”Lục Thích: “…”
Chung Bình: “Tại sao muốn gia nhập SR?”Lục Thích: “Đương nhiên là để cứu nạn.”
Chung Bình: “Trên cờ thưởng anh tặng viết gì?”Lục Thích: “…” Sẵn sàng cứu nạn, tinh thần Lôi Phong?Chung Bình dính túi khăn giấy lại, đểcho phẳng, bỏ lại vào trong túi: “Trên cờ thưởng viết: Cứu nạn, nhiệttình vì dân.” Cô nhìn thẳng đối phương, “Cờ thưởng là do đích thân anhđem tới, mới qua hai ngày, anh đã không nhớ rõ mình tặng chữ gì. SR nhận được rất nhiều cờ thưởng, cho dù là đến từ xí nghiệp hay cá nhân, đềulà cảm tạ chân thành hoặc chứa đựng một chút thành ý, điều không thayđổi là bọn họ luôn có một phần tôn trọng dành cho SR. Tiếc là anh khôngcó…”
“Anh coi cứu nạn như trò chơi, giẫm đạp lên mạng sống.”
Gió trở nên rét lạnh, giống như một cái tát phe phẩy qua. Cả hai đều không nói gì nữa.Mấy người trong đội chạy sau đã vượt lên trước, khi đi qua Chung Bình phất tay bảo cô mau chạy, tóc Chung Bìnhbị gió thổi tán loạn, nói: “Tôi chạy tiếp đây, còn anh?”Đợi một lát, cô mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của đối phương: “Cô chạy trước đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-va-dat-cach-nhau-mot-soi-day-thung/3115485/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.