Ngủ cùng cái gì cơ!? 
Đinh Bán Hạ trừng mắt nhìn đôi mắt trừng to: “Em vừa mới dậy.” 
Tai của cô Đinh bạo dạn… Đỏ ửng lên. 
Từ Lục Ly nhìn thoáng qua cô Đinh ở trước mặt rõ ràng có hơi đề phòng, anh cảm thấy buồn cười: “Thật sự chỉ là ngủ bù thôi, anh thấy em vẫn chưa tỉnh ngủ.” 
… Không được, bầu không khí trong phòng quá mức vi diệu, Đinh Bán Hạ cứ cảm thấy mình không nhịn được mà hiểu sai. 
Đinh Bán Hạ cố gắng ném suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, cô lại trừng mắt nhìn Từ Lục Ly: “Không được, anh tự ngủ đi.” 
Từ Lục Ly mím môi, không nói gì. 
—— 
Cô Đinh cảm thấy mình hơi không kiềm chế được mà mềm lòng. 
Sau đó, giả vờ khí thế cũng đã không còn nữa, cô chỉ đành nhẹ nhàng thương lượng với Từ Lục Ly: “Anh đi ngủ đi, em ở bên cạnh chơi điện thoại, không đi đâu hết, được chứ?” 
Lúc này Từ Lục Ly mới thoáng hài lòng, anh gật đầu. 
Có thể thấy Từ Lục Ly thật sự rất mệt mỏi. Từ Lục Ly cởi áo khoác ra rồi nằm vào trong chăn, anh cảm thấy mình còn có thể ngửi được mùi hương đặc trưng trên người Đinh Bán Hạ. 
Là một mùi hương rất nhạt, nhưng lại khiến người ta nhung nhớ cả đời. 
Kỳ thực anh không nói với Đinh Bán Hạ rằng tối qua anh không ngủ cả đêm, kể cả lúc ở sân bay chờ máy bay, hay là lên máy bay, anh đều không ngủ. 
Anh... 
Không ngủ được. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-trang-va-sao-deu-roi-vao-mat-em/3713111/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.