Cho đến khi bữa ăn kết thúc, Diêu Thành Lâm cũng không quay lại phòng, chỉ có một nhân viên phục vụ đến nói với bọn họ, ông có việc không thể rời đi.
Ba người Kỷ Minh Nguyệt đều không để ý
Rốt cuộc cũng là bạn cùng trường cao trung Đoan Thành, tuy lý do tụ tập rất kỳ quái, quá trình cũng có chút kỳ lạ, nhưng sau khi bắt đầu nói chuyện thì cũng không tệ.
Đương nhiên, là Kỷ Minh Nguyệt cùng Tạ Vân Trì cảm thấy nói chuyện không tệ.
Còn Phó Tư Viễn…
Anh đã quyết tâm sẽ không bao giờ theo chân hai người này ăn cơm nữa.
Chỉ biết bắt nạt người khác!!!
Một bữa cơm mau chóng kết thúc, Phó Tư Viễn dường như nhớ tới cái gì, đột nhiên dùng khuỷu tay chọc chọc Tạ Vân Trì: “Này lão Tạ, lần trước cậu đi Đoan Thành tham gia hôn lễ có đến trường cũ không? Đã lâu tôi không về đó.”
Tạ Vân Trì lắc lắc đầu: “Chưa kịp.”
Kỷ Minh Nguyệt lại nói: “Hai ngày trước tôi có tới đó một chuyến.”
“Ừm.” Phó Tư Viễn gật gật đầu, “Quả nhiên sau này có cơ hội công tác ở Đoan Thành, tôi cũng nên đi xem thử, hoài niệm một chút.”
“Ai hoài niệm, tôi đi họp phụ huynh cho em trai.” Kỷ Minh Nguyệt dừng một chút, nhớ tới câu nói kia của Kỷ Hoài, “Hơn nữa, chỉ có người lớn tuổi mới thích hoài niệm.”
?
Phó Tư Viễn: “Làm ơn đi, hai chúng ta không phải cùng tuổi sao?”
Kỷ Minh Nguyệt mặt không đỏ tim không đập: “Tôi đang nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-thich-em/2500249/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.