Tuy nói như thế, Vu Văn Hiên vẫn đi ăn chung.
… Bởi vì sau khi suy nghĩ một chút, Kỷ Minh Nguyệt vẫn đề nghị để Vu Văn Hiên đi cùng.
Không có ý gì khác, chỉ là cô nghĩ nếu ra ngoài ăn cơm riêng với Tạ Vân Trì…
Có chút đau tim.
Bữa cơm này thật sự rất…
Yên tĩnh.
Vu Văn Hiên là một người nói nhiều, nhưng không chịu nổi không khí quỷ dị hôm nay, càng không chịu nổi đả kích nữ thần mà anh theo đuổi có lẽ cả đời này cũng sẽ không theo đuổi thành công, cả người đều héo úa.
Tạ Vân Trì ở bên cạnh nhìn qua thì có vẻ ôn hòa, nhưng một bụng toàn ý xấu, ngột ngạt vô cùng, Vu Văn Hiên càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc, lúc ăn cơm vẫn thở ngắn than dài.
Thở ngắn than dài đến mức Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy mẹ nó chính mình cũng tiêu hóa không nổi.
Một bữa cơm cứ thế mà kết thúc.
Thừa dịp Tạ Vân Trì đứng dậy tính tiền, Vu Văn Hiên hỏi Kỷ Minh Nguyệt: “Kiana, cậu quen biết lão Tạ như thế nào vậy?”
Kỷ Minh Nguyệt không muốn nhiều lời: “Lúc cao trung, cậu ấy ở lớp bên cạnh.”
“Lớp bên cạnh?” Vu Văn Hiên nhíu nhíu mày, “Lớp bên cạnh cũng có thể quen nhau?”
Kỷ Minh Nguyệt nghĩ nghĩ, nói: “Cậu ấy rất nổi tiếng trong khối, bởi vì là thủ khoa kỳ thi đầu vào lớp 10, được đại diện cho cả khối phát biểu.”
Lại không nhịn được, tiếp tục nói, “Năm lớp 11 hai lớp bọn mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-thich-em/2500244/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.