Khi nắng sớm chiếu vào phòng, Tạ Vân Trì cũng dần tỉnh lại.
Từ trước đến nay anh vẫn có thói quen dậy sớm, có thể nói là do bận rộn, mặc kệ là khi dậy sớm học bài rồi đi làm thêm như lúc trước, hay là như hiện tại dậy sớm tự mình làm bữa sáng để đến công ty xử lý công việc sớm một chút.
Người luôn giữ một thói quen trong thời gian dài thì thói quen đó sẽ ăn sâu vào xương cốt, cứ như vậy mà tiến hành.
Chẳng sợ không có đồng hồ báo thức, Tạ Vân Trì vẫn có thể tỉnh lại đúng giờ.
Không có gì khác với ngày thường.
Trừ bỏ…
Tạ Vân Trì vừa động liền cảm giác được bàn tay mình đang nắm chặt lấy cái gì đó.
Giống một làn da láng mịn ấm áp.
Anh sửng sốt, ý thức cũng dần trở về.
Ánh mắt hạ xuống, Tạ Vân Trì nhìn thấy tay mình đang nắm lấy một bàn tay mềm mại, dọc theo cánh tay dài mảnh khảnh, một dáng hình hoàn chỉnh xuất hiện trong đôi mắt anh…
Kỷ Minh Nguyệt.
Cô mặc một cái váy, vừa nhìn là biết vừa về nhà đã trực tiếp chăm sóc anh, căn bản không thay quần áo.
Tóc cũng hơi lộn xộn, dán trên mặt Kỷ Minh Nguyệt.
Cô ngồi ở trên sàn nhà, ghé vào mép giường, còn đang ngủ.
Một cánh tay đặt dưới cằm, một cánh tay khác thì duỗi thẳng, bàn tay bị anh nắm chặt.
Tạ Vân Trì sửng sốt một chút.
… Tối hôm qua khi vừa trở về, anh phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-thich-em/2500205/chuong-34.html