Cổ Phong và Kim Phán Lâm đến Phúc Nhân Đường, quả nhiên thấy một chiếc xe tải lớn từ ngoại tỉnh đang đỗ trước cửa, bên trên chất đầy các loại túi bao tải, thùng giấy, tất cả đều là dược liệu đông y. Yến Hiểu Đồng đang ở trên xe vừa đối chiếu hóa đơn vừa kiểm kê, bận rộn đến mức không ngớt vui vẻ. Cổ Phong xoát một cái vọt lên xe, nhìn Yến Hiểu Đồng mồ hôi đầm đìa hỏi: “Sao không dỡ hàng?” Yến Hiểu Đồng kêu khổ nói: “Đâu ra công nhân dỡ hàng chứ? Tài xế và người theo xe tổng cộng hai người đều đi ăn cơm rồi. Phúc Nhân Đường chúng ta tuy không phải bệnh tàn nhưng đều là già yếu, ta không nỡ bảo bọn họ tay chân lẩm cẩm đến vác đồ sao?” Cổ Phong lấm tấm mồ hôi, hóa ra mình ngoài việc bỏ tiền ra còn phải theo xuất lực. Yến Hiểu Đồng mắt sắc, vừa nhìn liền thấy Kim Phán Lâm đang dựa đứng dưới xe, trong lòng có chút ghen ghét hỏi: “Đây là ai vậy?” Cổ Phong bị nàng hỏi một câu này mới nhớ tới, Yến Hiểu Đồng tuy đã xuất không ít sức lực vì chuyện của Kim Phán Lâm, nhưng hai người vẫn là lần đầu tiên chạm mặt, liền giới thiệu nói: “Sư tỷ, đây là Kim Phán Lâm. Kim tiểu thư, đây là sư tỷ của ta Yến Hiểu Đồng.” Yến Hiểu Đồng bừng tỉnh, hóa ra đây chính là cái hài tử không may kia à! Kim Phán Lâm lại lộ ra cực kỳ thục nữ nói: “Yến tiểu thư, xin chào!” Yến Hiểu Đồng cười cười: “Ta cũng không phải cái gì tiểu thư nha.” Cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5154314/chuong-1167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.