Hàn Vũ Huân cầm theo hoa tươi và lễ vật ấn chuông cửa nhà Vương Lăng. Khi Vương Lăng ra mở cửa, phát hiện là Hàn Vũ Huân, nàng cũng không tỏ thái độ gì, phảng phất như đã quên hết tất cả, thản nhiên gật đầu như mọi khi, nhận lấy hoa tươi và lễ vật trong tay hắn, rồi mời hắn vào nhà, sau đó còn tự tay pha trà cho hắn. Sau chuyến du lịch Thất Bảo Sơn, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt. Để tình yêu đơm hoa kết trái cần có thời gian, để một chuyện không vui trôi vào quên lãng cũng cần có thời gian. Thời gian, đôi khi có thể gột rửa tất cả. Thế nhưng giờ phút này, cũng giống như ấm trà vừa mới pha kia, thời gian hiển nhiên không đủ! Sau khi hai người gặp mặt, tuy rằng đều rất cẩn thận không nhắc lại chuyện ngày đó trên Thất Bảo Sơn, thế nhưng giữa hai người, vẫn là có một ít thứ đã lặng lẽ thay đổi. Mặc dù ai cũng không nói rõ được là gì, nhưng ai cũng có thể cảm nhận ra. Sau một khoảng lặng trầm mặc ngắn ngủi đầy ngượng ngùng, Hàn Vũ Huân mở miệng nói: “Vương Lăng, vừa rồi ta đến công ty của ngươi, thư ký của ngươi nói ngươi một ngày đều không đi làm, làm sao vậy, có phải là không thoải mái hay không?” Vương Lăng thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi, muốn lười biếng một chút. Dù sao công ty có Mân Cáo trông coi.” Hàn Vũ Huân cười cười: “Lời này cũng không giống như Vương Lăng mà ta từng quen biết trước đây nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5154286/chuong-1139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.