Cổ Phong thấy Kim Phán Lâm ôm chặt lấy ngực, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn, nhịn không được bật cười nói:
Ngươi sốt sắng cái gì chứ? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ thừa dịp không ai ở nhà mà làm bậy với ngươi sao? Kim Phán Lâm bĩu môi nói:
Cái này thì khó nói lắm!
Cổ Phong bật cười:
Ta đâu có không nhìn trúng ngươi nha đầu ngốc này chứ, hơn nữa, ta mà thật sự kén cá chọn canh đến thế cũng không chọn lúc này đâu!
Kim Phán Lâm cắn răng nói:
Ngươi mà còn gọi ta là nha đầu ngốc, ta sẽ liều mạng với ngươi!
Cổ Phong vốn muốn cùng nàng nói chuyện tử tế, nhưng lúc này thấy nàng mặt đỏ tai hồng, cảm thấy bộ dạng này của nàng rất đáng yêu, liền ra sức trêu chọc nàng nói:
Nha đầu ngốc, nha đầu thúi, nha đầu đần, nha đầu lông vàng... Ờ, hình như là màu đen!!
Kim Phán Lâm không ngờ cái tên này lại đáng ghét như vậy, vốn dĩ trong lòng còn cảm kích, giờ phút này nàng vì tức giận mà hóa thẹn, dưới sự冲 động đã thật sự nhào tới phía Cổ Phong. Cổ Phong vừa thấy nữ nhân này nhe nanh múa vuốt giống như một con tiểu lão hổ nhào tới, lập tức ba chân bốn cẳng chạy, hai người một người đuổi một người chạy, lại bị giống như trẻ con rượt đuổi đánh nhau trong viện tử. Ngô Năng và Lâm Tịnh đang âm thầm giám thị, xem đến vô cùng vui vẻ, không ngừng âm thầm cổ vũ, trợ uy cho Kim Phán Lâm:
Kim tiểu thư, cố lên, đẩy ngã Cổ đầu nhi!
Nhưng điều khiến người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5154263/chuong-1116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.