Kim Phán Lâm tỉnh lại thì phát hiện Cổ Phong đang đứng trước giường của nàng, hai mắt đang chăm chú nhìn chằm chằm nàng. Bị dọa giật mình, nàng bỗng nhiên ngồi dậy, kéo chăn mền che kín trước ngực, kinh hoảng nói:
Ngươi muốn làm gì? Cổ Phong thản nhiên nói:
Ta là đến gọi ngươi thức dậy ăn cơm trưa.
Kim Phán Lâm hơi tức giận nói:
Có lý do này ngươi liền có thể tùy tiện vào phòng của cô gái sao?
Trong lòng Cổ Phong hơi lúng túng, biểu lộ không thay đổi nói:
Ta ở bên ngoài gõ cửa hồi lâu, ngươi không có phản ứng, ta cho rằng ngươi đã gặp chuyện bất trắc, cho nên liền đi vào, vừa đứng ở trước giường của ngươi thì ngươi tỉnh rồi, sự thật chính là như vậy, bất kể ngươi tin hay không.
Kim Phán Lâm cực kỳ lúng túng, nàng thật sự là quá mệt mỏi rồi, ngủ rất say, căn bản là không nghe thấy tiếng gõ cửa. Hôm qua vừa kinh vừa sợ, vốn dĩ muốn ngủ một giấc thật ngon vào buổi tối, không ngờ ăn cơm tối không bao lâu thì người thân đột nhiên đến thăm, mà nàng lại có chứng đau bụng kinh, bị hành hạ đến chết đi sống lại, khó khăn lắm mới híp mắt lại thì Cổ Phong trở về, đầu tiên là tiếng cửa lớn mở ra, sau đó là tiếng động cơ ô tô, tiếp theo là tiếng nói chuyện, cuối cùng là tiếng tiêu hồn ở giữa giường chiếu, từng tiếng lọt vào tai, làm cho nàng càng trở mình trằn trọc không yên, sắp đến trời sáng thì tất cả âm thanh đều biến mất, lúc này mới thật không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5154261/chuong-1114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.